Bà Mộc ngạo mạn nói: “Giờ cậu xin lỗi con trai tôi rồi rời khỏi đây thì còn kịp."
Tần Minh không sợ, nghiêm nghị nói: “Bây giờ bà xin lỗi tôi, tôi có thể cân nhắc nhà họ Mộc các người ngu muội vô trị, bị lừa bịp mà nhắm một mắt mở một mắt, tha cho bà một mạng.”
Kinh ngạc.
Những người nhà giàu trong hội trường đều sợ đến ngày người. Một nhân viên phục vụ như Tần Minh thì dựa vào cái gì mà dám nói như thế? Trên tay cậu ta còn bưng mấy cái ly không đấy nhỉ? Trên người còn mặc quần áo của nhân viên phục vụ nữa.
Mộc Chiêu Dương tức quá thành ra bật cười: "Hừ, người không có mặt mũi đúng là vô địch. Anh ỷ vào chuyện ở đây có nhiều người nên chúng tôi không dám làm gì anh đúng không? Cái loại bạc tình bạc nghĩa, cặn bã chuyên bắt nạt bạn bè như anh, cho dù tôi có tự hạ thân phận thì cũng phải cho anh nhận lấy sự trừng phạt.
Khóe miệng bà Mộc cong lên, nói: “Được rồi, hai người này cũng không phải kẻ tốt lành gì. Nhà họ Nhiếp thì gần đây mới làm ăn tốt hơn một chút, một nhà giàu mới nổi. Nói dễ nghe là nhà giàu mới nổi, đấy là mọi người cho nhà họ mặt mũi lắm rồi. Nhưng mà có vài người, dù được cho thể diện nhưng họ cũng không cần đâu.” Bạn đang đọc truyện tại TruyệnApp
“Tháng trước, tập đoàn Dương Hòa trắng trợn mua cổ phiếu của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, suýt chút chút nữa là thành công rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126881/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.