Tất Nguyên, Kim Tiền Bảo và Hiên Viên Vũ đánh lén có chủ đích, còn ỷ vào ưu thế số lượng, nếu như thế còn không bắt được mấy tên lính đánh thuê nước ngoài thì bọn họ tự vẫn tạ tội đi là vừa.
Cho nên, Tần Minh không lo Tất Nguyên sẽ thất bại.
Tần Minh nhớ tòa nhà Thế Kỷ có bán quần áo ở ngay tầng mười bảy, anh đi lên bằng đường thoát hiểm.
Nhưng khi đi qua tầng mười sáu, anh ngửi thấy mùi thơm thức ăn, mới biết tầng mười sáu là phòng bếp. Anh vốn không muốn tham gia góp vui, nhưng bỗng nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ.
"Bưng đĩa còn rơi thì làm được gì? Vì không đủ người nên mới cần loại nhân viên tạm thời như cô thôi. Mau dọn dẹp đi, còn nhiều việc phải làm đấy, cô còn dám lười biếng thì đừng hòng nhận tiền lương."
"Xin lỗi quản lý, tôi không cố ý."
Tần Minh vểnh tai, nghe thấy là giọng của đàn em Bạch Ngọc Thuần, không ngờ cô lại làm thêm ở đây?
Tần Minh nói thầm trong lòng: "Hình như cô ấy từng nói về việc làm thêm, thì ra là rửa bát ở đây"
Anh đẩy cửa ra, phát hiện phía sau cửa là một lối đi nhỏ đầy dầu mỡ lại ướt sũng, bên trong các đầu bếp đang bận rộn làm việc.
Bạch Ngọc Thuần mặc đồng phục ngồi bên cạnh cửa phòng bếp, cô làm rơi ít bát đũa, đang cố gắng dọn dẹp, nhưng đồ sứ quá sắc, cô sơ ý làm tay bị thương.
"Á!" Bạch Ngọc Thuần nhíu mày, giơ ngón tay bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126876/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.