Tần Minh vừa đi vừa giới thiệu: "Thật ra quanh trường cũng có rất nhiều nơi làm thêm, nhiều nhất là đặt đồ ăn mà lương cũng khá cao.Anh quen chủ một cửa hàng rất tốt, còn bao ăn tối ở cửa hàng nữa.Trước đây anh làm thêm ở đó giờ không làm nữa, anh đoán vẫn chưa tuyển được người đâu, chúng ta qua đó xem xem."
Bạch Ngọc Thuần đồng ý: "Vâng được ạ"
Bỗng nhiên có tiếng hò già dặn vang lên: "Bán khoai lang đây, khoang lang tươi đây, vừa to vừa bở, ba đồng một củ"
Tần Minh nghe mà bật cười, vừa to vừa bở? Bà đang ví với cái đó của phụ nữ à? Anh che miệng cười, nhìn trộm Bạch Ngọc Thuần bên cạnh nhưng lại thấy Bạch Ngọc Thuần đã dừng lại nhìn cô bán bán khoai lang kia.
Một lúc lâu sau Bạch Ngọc Thuần mới thốt lên: "Mẹ?"
Tần Minh rất bất ngờ: "Không phải mẹ em đang trong viện à?"
"Mẹ!"
Bạch Ngọc Thuần chạy vội qua chỗ cô bán khoai lang.
Cô bán khoai lang trông hơi sợ, bà ấy đeo khẩu trang quay lưng lại né tránh Bạch Ngọc Thuần, nhưng xe đẩy khoai của bà ấy đã bị Bạch Ngọc Thuần giữ lại.
Bà ấy nói vội: "Cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải mẹ cháu.Cháu là sinh viên, sao lại có người mẹ mất mặt thế được? Cháu nhận nhầm người rồi "
Bạch Ngọc Thuần vẫn kiên quyết: "Là mẹ mà, đúng đôi sục nhựa này của mẹ rồi.
Mẹ đang nằm viện sao lại chạy ra đây bán?"
Đôi mắt vẩn đục của bà ấy nhìn Bạch Ngọc Thuần, cuối cùng thở dài.
Bà ấy nhìn trái nhìn phải, thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126766/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.