Bụp, bụp, bụp! Tần Minh đè giám đốc đeo kính xuống bàn, một đấm, hai đấm, ba đấm, đập những cú đấm thấu xương thật lực.
Đấm cho giám đốc vỡ mắt kính, mặt sưng húp, nghệt cái mặt.
Nước bọt, nước mắt, máu, mồ hôi be bét khắp mặt.
Bạch Ngọc Thuần đứng bên vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: "Đủ rồi Tần Minh, anh đánh năm phút rồi, còn đánh nữa sẽ chết người đó, mà em cũng đâu bị làm sao"
Tần Minh giẫm vào cậu nhỏ của tên giám đốc làm tên giám đốc co quắp người, la hét dữ dội vì đau.
Anh nói: "Thuần Thuần, tư tưởng như em vậy là không được.
Thời buổi khác rồi, tất nhiên cái tiếng quan trọng nhưng bảo vệ mình còn quan trọng hơn.
Anh phải đánh cho cái thứ đểu cáng này không hứng thú với phụ nữ nữa mới thôi."
Bạch Ngọc Thuần đâu có lo cho sự sống chết của giám đốc, cô đang lo Tần Minh sẽ rước phiền.
Cô nôn nóng: "Nhưng mà lát nữa cảnh sát đến đây, anh đánh người ta ra nông nỗi này biết phải làm sao?"
Tần Minh cười tự tin, khi anh vào trong đã báo cho Tống Dĩnh, bảo cô ta tận dụng mối quan hệ với giới chức.
Cảnh sát có đến cũng sẽ không làm gì anh.
Đúng như anh đoán, cảnh sát ập đến ngay sau đó, kéo mọi người ra.
Một cảnh sát hỏi tình hình, Tần Minh bảo anh vào phòng và bị tấn công nên tự vệ.
Cảnh sát nhãn mày, sắp đánh liệt người ta, vỡ cả trứng, rách cả hậu môn, chỉ còn nước thành thái giám mà bảo tự vệ? Đánh ghê thật, đánh cho bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126764/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.