Trở về nhà với gương mặt buồn bã... nó quả thật là chưa đủ tự tin để đến bên Hạo Thiên!!Con người nó thật sự quá nực cười...
---Sáng---
Một buổi tối nó không thể nào ngủ được nên vừa mới sáng nó đã vậy thay đồ ra ngoài đi dạo.Đứng cây cầu hóng gió,nó giang hai tay hưởng trọn cơn gió lạnh không hiểu sao nơi đáy tim lại có cái gì đó ấm áp đến lạ thường.Tâm trạng đột nhiên ổn hơn rất nhiều.Điện thoại reo vẫn là dãy số lạ quen thuộc đó.
"Alô?Cũng đã một tuần bạn quấy phá tôi rồi!!Ta gặp nhau được không?"Nó vui vẻ bắt máy cười hỏi.
"Tút..Tút.." người đó cúp máy khiến nó hơi cau mày.Từ trước tới nay đều là nó cúp máy trước nhưng bây giờ sao người đó lại...Tin nhắn đến nó mở ra với dòng nội dung "Có duyên chắc sẽ gặp...Hôm nay nên đi đâu đó để gợi lại kỉ niệm đi!!".
Nó cau mày,"gợi lại kỉ niệm" ư?Hôm nay là ngày gì chăng?À phải rồi...là ngày nó mất hắn.Năm nào nó cũng nhớ nhưng cớ sao năm này nó lại quên?Không lẽ nó quên hắn rồi sao?
"Có thật là mình quên anh ấy rồi không??"Nó đưa tay lên ngực thở dài nói.
Về nhà đã thấy nhà trống không,có lẽ gia đình nhỏ kia đi đâu đó chơi rồi!!Lên phòng thay đồ rồi nó quyết định đi đến một nơi.
----
Đứng trước nơi đó-nơi mà nhiều năm trước hắn tỏ tính nó trông thật sến súa.Mùi hoa oải hương lại phản phất xung quanh nơi cánh mũi,một màu tím san bằng một khoảng đất,ở giữa màu tím kia là một cây hoa anh đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-mau-lanh-va-tieu-thu-mau-nong/3236906/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.