Khi nó từ nhà tắm bước ra thì đã thấy hắn nằm trên giường nghịch nghịch điện thoại.
“Ăn ở ngoài hay mua về ăn đây?”, nó tay vừa lau lau tóc vừa hỏi hắn.
Hắn nghe vậy thì mắt rời từ cái điện thoại lên nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc “Anh bò từ Việt Nam sang Nhật để hẹn hò với em vậy mà bây giờ mua đồ ăn về nhà thì hỏng hết đại sự à!”
Nó bị hắn chọc cho không nhịn được cười phì một cái “Không phải anh đang ốm à?”
“Khỏi lâu rồi, không tin em nhìn này!”, vừa nói hắn vừa làm động tác vỗ ngực để chứng mình mình rất là khỏe.
“Dương tổng giám đốc à, hồi trưa ngài vẫn sốt cao đấy!”, nhìn cái hành động trẻ con của hắn làm nó không nhịn được mà liếc mắt hắn một cái.
“Khỏi thật mà!”, tiếp tục nài nỉ.
“Được rồi, bây giờ ra ngoài ăn tạm cái gì đó rồi về, chuyện gì thì đợi anh khỏi hẳn rồi tính!”
Hắn nghe nó nói xong đang tính tiếp tục nài nỉ thì ngay lập tức bị nó chặn họng luôn “Không có thương lượng nữa, quyết định như thế đi, anh đi lấy máy sấy lại đây cho em, còn nếu anh không muốn thì chúng ta mua đồ về ăn!”
Thế là hắn đành chọn yên lặng mà lật đật chạy lại lấy máy sấy cắm điện vào.
“Đưa đây cho em!”
“Để anh sấy cho!”, phải biết từ nhỏ tới lớn Dương Lãnh Phong hắn chưa từng sấy tóc cho ai đâu, hắn thấy việc này vốn không phải phong cách của hắn, thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-lanh-lung-va-tieu-thu-sieu-quay-dang-yeu/2470674/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.