Ở anh quốc nó bổng dưng trở nên ít nói, trầm mặc và bác sĩ đã nói " tiểu thư đã tái phát bệnh , nhưng là do tâm lí nên tôi xin bó tay mọi người hảy giúp cô ấy vui vẻ có lẽ sẽ tốt hơn '' Mọi người chán nả , thầm than và chăm sóc nó cẩn thận. Jun và Sun(bạn gái Jun) thay nhau kể những kỉ niệm đẹp và vui nhất cho nó nghe nhưng chỉ nhẫn được ánh măt vô hồn và không thấy nổi cái nhếch môi. Jun tức giận và hét ầm lên :
_Tại tên đó mà giờ thiên âm như vậy anh phải làm sao đây ?? anh bất lực ngồi xuống. Sun ngồi xuống khuyên nhủ :
_Anh này, anh đừng vậy chứ !! sao anh không nghĩ tới một cách khác. Hãy tái lặp quá khứ , những kỉ niệm của nó và hoàng phong đi !! em tin sẽ tốt hơn!
_không thể !! anh không tin thằng nhóc đó được nữa lở như làm cho thiên âm tổn thương nữa thì sao ??
_Anh tin em một lần đi hãy cho hoàng phong cơ hội đi !! Hảy tha thứ đi anh !! em tin nếu biết thiên âm là cô bé đó hoàng phong sẽ không làm vậy đâu anh
Anh nhìn cô bạn gái mình và chợt gật đầu anh mong đây là quyết định đúng. Hai người nắm tay nhau vào nhà bếp và nấu ăn cho nó > Còn nó thì sao ?? Nó một mình trong phòng và khẽ thở dài . Nó biết bệnh tình của nó nếu cứ như vậy sẽ không tốt chút nào cả.Nhưng hiện tại , nó không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kieu-lanh-lung/2283521/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.