Chương trước
Chương sau
Loại sinh vật máu lạnh như Sở Hàn Phi.
Về việc Tề Viễn Hàng đến, Tề Thiên Dương vẫn rất cao hứng, mặc dù ở thượng giới tiến bộ cấp tốc, nhưng bất đắc dĩ tính tình Tề Thần Hiên cùng Sở Hàn Phi không thân thiện gì cho cam, trong lòng cậu cũng bị đè nén, thêm vào đó chuyện Ninh Lạc vẫn chưa xong, cậu mang người từ chỗ Tề Băng Nhi ra, tự giác có một phần ý thức trách nhiệm với Ninh Lạc, chung quy không nghĩ đến chuyện bỏ dở nửa chừng, lại sinh vướng mắc.
Cũng may cách thời gian kính Tam Sinh Tam Thế mở ra còn một quãng thời gian nữa, cùng Tề cha hảo hảo thương lượng một chút, chắc rằng có thể để những người khác trong tộc đưa Ninh Lạc qua, cho nàng cùng Ninh Hiên Nhiên huynh muội đoàn viên.
Nhưng rất nhanh, Tề Thiên Dương liền phát hiện mình thật sự là quá ngọt rồi.
“Ở lại chỗ này?” Nụ cười nhã nhặn của Tề Viễn Hàng hơi vặn vẹo, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, “Dương Nhi con tuổi còn nhỏ, không hiểu có thể thông cảm được, phụ thân làm sao cũng cùng tiểu hài tử như con đùa giỡn? Ha ha.”
Hai chữ cuối cùng ý tứ sâu xa, khiến sau đầu người ta không khỏi lạnh cả người.
Tề Thiên Dương hiển nhiên chưa từng thấy bộ dạng khí tràng của cha mình toàn bộ khai hỏa, trong lúc nhất thời cũng có chút cảm giác bị đè ép.
Tề Viễn Hàng mỉm cười nói: “Phụ thân đâu? Cha phải cùng ông ấy hảo hảo thương lượng một chút.”
“Gia gia vừa mới đi ra ngoài, là về hướng đông nam Ngự Kiếm Môn.” Tề Thiên Dương thành thành thật thật nói.
“Ha ha.”
Tề cha đến cũng không dấy lên sóng gió gì trong Ngũ Thành Minh, có thể tu luyện tới kỳ Độ Kiếp, bản thân những người này đã mang ý nghĩa tầm mắt rộng rãi cùng tâm tính độ lượng. Cái gọi là dốc hết toàn lực, chỉ cần có thực lực, tính kế nhiều hơn nữa cũng là không cố gắng, quan hệ giữa ngũ đại thế gia tuy rằng vi diệu, nhưng cùng tu sĩ kỳ Độ Kiếp gì đó tuyệt không quan hệ.
Dù sao thế lực có mạnh mẽ đi nữa, có đấu tranh kịch liệt đi nữa, lại ngầm tính kế đi nữa… Hết thảy đều là mây khói phù vân, trong giới Tu Chân, tất cả vì phi thăng.
Tề Thần Hiên đang ở Ngự Kiếm Môn đại sát tứ phương bỗng nhiên hắt hơi một cái, kiếm thế lệch đi, mạnh mẽ gọt xuống một cái đầu rồng tạc bằng đá thanh kim trên bảo tọa chưởng môn.
Đầu rồng lăn xuống chín mươi chín tầng thềm ngọc hoa sen, cùng nằm một chỗ với đống hỗn độn trong điện.
Bên dưới bốn tán tiên cung phụng cùng Tề Thần Hiên “lai giả bất thiện” lao vào đánh cùng một chỗ, bảo quang khác nhau, bóng người bay lượn, cố tình ngoại trừ một nữ tu thanh lệ có thất thải thủy tụ, lại chẳng có người nào dám đối đầu chính diện với thế tiến công của Tề Thần Hiên.
“Lăng Thiên tụ vũ, chỉ đến như thế!”
Tề Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, kiếm ý súc phát, dưới chân một đạo kiếm khí mỏng lướt qua, thế như sấm sét, nhanh như chớp, ép thẳng tới mặt nữ tu.
Thất thải thủy tụ cùng kiếm phong giao nhau, phát ra tiếng nổ như đá vỡ, nữ tu kêu rên, khuôn mặt thanh lệ đột nhiên trắng bệch, thủy tụ đứt thành từng khúc, nữ tu vô lực quỳ trên mặt đất, một tay che trước ngực, phun ra một ngụm máu.
Tề Thần Hiên kiếm thế liên tục, cả người kim quang quấn quanh, vung ngang một kiếm, như kiếm khí như sấm như sét trong nháy mắt bức lui ba người.
“Tố Thu!” Một tên tán tiên vội vàng tiến lên nâng nữ tu dậy, nhìn Tề Thần Hiên ngạo nghễ đứng trong điện, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy phẫn hận: “Tề Thần Hiên! Ngươi khinh người quá đáng!”
“Ồ? Bản tôn khinh ai chứ?” Cặp mắt đào hoa của Tề Thần Hiên nhướng lên, cùng ánh mắt kiêu ngạo khiến người hận nghiến răng nghiến lợi của Tề Thiên Dương giống nhau như đúc, ông ngoắc ngoắc môi, “Mọi người đều là tu sĩ, công bằng quyết đấu, thua rồi thương, há không phải là tài nghệ không bằng người sao? Kim Nghiễn Chi, chuyện ngươi làm năm đó, bây giờ bản tôn trả ngươi!”
Kim Nghiễn Chi mặt giận dữ: “Vậy ngươi vì sao không hướng về phía ta, mà lại ra tay với một cô gái như Tố Thu?”
Tố Thu miễn cưỡng đứng lên, lôi kéo Kim Nghiễn Chi, không nói gì.
Tề Thần Hiên cười đến phong độ nhẹ nhàng, “Có ví dụ của Sương Hàn kiếm tôn phía trước, bản tôn thực sự là không dám thương hương tiếc ngọc a, sợ hương này là ly hồn hương, sợ ngọc này là đoạn trường ngọc!”
Sắc mặt Tố Thu cùng Kim Nghiễn Chi hết đỏ lại trắng.
Lời này vừa nói lại lôi ra một đoạn rùm ben năm ấy, Sương Hàn kiếm tôn Nghiêm Lạc Thương được gọi là kiếm tu đệ nhất thượng giới, mới sáu trăm tuổi đã tu luyện tới Đại Thừa, dùng ba mươi sáu thức Sương Hàn kiếm pháp danh chấn thiên hạ, sau đó chém liên tục hai vị đại năng kỳ Độ Kiếp, phong quang vô hạn, khi đó một vị Thái Thượng trưởng lão của Ngự Kiếm Môn chọn trúng y, đem con gái của mình gả cho y.
Nghiêm Lạc Thương làm người lãnh tình, không làm nữ tử vui vẻ, lâu dần, cô gái này càng cùng đồ đệ của y ngầm qua lại với nhau, sau lại bị Thái Thượng trưởng lão phát hiện.
Khi đó Nghiêm Lạc Thương đang trùng kích kỳ Độ Kiếp, Thái Thượng trưởng lão giao hảo không thành ngược lại còn trở mặt, lo sau khi y biết được, sẽ có ý định trả thù, dứt khoát đã làm thì làm cho trót, ba người liên hợp nhân lúc bước ngoặc tấn cấp trọng yếu đánh lén Nghiêm Lạc Thương, không chỉ làm công lực của y thụt lùi, cảnh giới tuột dốc, còn miễn cưỡng phế bỏ đan điền của y. Nghiêm Lạc Thương tuy rằng đả thương Thái Thượng trưởng lão nỗ lực chạy trốn, nhưng cũng không còn cách nào tu luyện, sau đó chính là… Chúng bạn xa lánh.
Bây giờ mấy trăm năm vội vã lướt qua, Thái Thượng trưởng lão bị thương nặng không trị đã chết từ lâu, hai người ngầm thông đồng ngược lại rất thuận buồm xuôi gió, tuy rằng tư chất có hạn, đến cùng vẫn là tu thành tán tiên.
Tự nhiên, Tố Thu kia chính là con gái Thái Thượng trưởng lão, Kim Nghiễn Chi chính là đồ đệ năm đó của Nghiêm Lạc Thương.
Quên không nói, Tề Thần Hiên còn là fan cuồng của Nghiêm Lạc Thương kia mà.
“Được rồi.” Giữa chủ vị truyền đến tiếng quát lạnh uy nghiêm, “Thần Hiên kiếm tiên này đến, không phải chỉ để nói chuyện xưa với hai vị cung phụng thôi đi?”
Tề Thần Hiên nghiêng mắt liếc qua hai người, hướng lên trên chủ tọa nhìn lại, dần dần thu lại nụ cười, ông nhàn nhạt nói: “Nguyên Ứng lão đầu, đừng nói như ta cùng bọn họ rất thân nhau thế, thứ này… ôi, cuối cùng cũng có một ngày bọn họ sẽ chết, chỉ khác ở chỗ chết trong tay ai.”
Sắc mặt Tố Thu cùng Kim Nghiễn Chi đã không thể chỉ dùng từ khó coi để hình dung.
Phía chủ vị chưởng môn Nguyên Ứng không nói gì, đôi mắt thăm thẳm như vực sâu không gợn chút sóng.
“Được rồi, thiếu chút nữa đã quên, ta tới chỗ này là có chính sự.” Trên mặt Tề Thần Hiên lại lộ ra nụ cười phong độ nhẹ nhàng, như một công tử thế gia tiêu chuẩn nhất.
Hai khắc đồng hồ sau, Tề Thần Hiên nhận được một tấm ngọc điệp thân phận Thái Thượng trưởng lão, hài lòng đi nội môn lĩnh đại tôn tử.
Quả nhiên, tại tông môn thực lực tối cao này, sử dụng kiếm nói chuyện là đủ, nếu không phải lão gia hỏa Nguyên Ứng kia không biết tồn tại bao nhiêu năm sâu đến nỗi không lường được, Ngự Kiếm Môn này lập tức đã cùng họ Tề với ông rồi, bất quá ông cũng không thèm đâu.
Tề Viễn Hàng đi một chuyến đến chạng vạng, sau buổi trưa đã thấy xa xa có một mảng thừa vân màu vàng nhạt, mang theo hai người bay tới.
Tề Thiên Nhai một mặt bất đắc dĩ, y ở Ngự Kiếm Môn hảo hảo làm đệ tử chân truyền của y, nhớ gia tộc, không bái bất kỳ một vị sư phụ nào, kết quả gia gia còn không thoả mãn, y thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Tề Viễn Hàng cứ như vậy hơi mỉm cười đứng bên dưới chờ, một tay chắp sau lưng, tay áo rộng khẽ bay, một phong thái thản nhiên.
Tề Thần Hiên hắt xì hơi một cái, đang chuẩn bị nói gì đó, dư quang thoáng nhìn qua trong thành, bị thân ảnh thản nhiên chờ đợi kia dọa sợ hết hồn.
Hai người hai mắt nhìn nhau.
Tiểu tử thúi!
Lão bất tu!
Ánh mắt chạm nhau, sấm vang chớp giật.
Từ khi Tề Thiên Nhai đến, Tề Thiên Dương cuối cùng cũng thoát khỏi hình thức tự high, vây quanh y vòng tới vòng lui, biểu lộ sự nhiệt tình trước nay chưa từng có.
Tề Thiên Nhai là một ca ca tốt, cụ thể thể hiện trên các phương diện sủng ái đệ đệ, sủng ái đệ đệ cùng với sủng ái đệ đệ.
Tề Thiên Dương là một đệ đệ tốt, cụ thể thể hiện qua những hành vi ra vẻ nũng nịu, ra vẻ nũng nịu và ra vẻ nũng nịu.
Tìm được tổ chức nguyện ý phối hợp với mình, nụ cười Tề Thiên Dương càng ngày càng chói mắt, cùng lúc đó, sắc mặt của Sở Hàn Phi càng ngày càng càng âm trầm.
Trong quá trình vi diệu này, Tề cha cùng Tề gia gia hữu hảo đạt thành thỏa thuận, Tề Thiên Dương lưu lại Ngũ Thành Minh thì có thể, nhưng Càn Nguyên Tam Thế cảnh vẫn phải đi, còn Tề Thiên Nhai, từ đâu cướp về thì từ đó trả lại cho người ta, nếu như Tề Thần Hiên nhất định phải làm cái gì mà Ngự Kiếm Môn Thái Thượng trưởng lão, Tề Viễn Hàng cũng không căn ngăn.
Có đi kính Tam Sinh Tam Thế hay không, Tề Thiên Dương không có ý kiến, dù sao cậu một người ngoại lai, ai biết có chiếu ra tiền kiếp kiếp này của cậu hay không? Dù gì chẳng qua cũng là một hồi cơ duyên, bỏ lỡ thật đáng tiếc, trải qua huấn luyện mấy ngày nay, cậu mơ hồ cảm thấy mình sắp đột phá, nếu như chậm một hai năm nữa, cơ duyên này thực sự lãng phí một cách vô ích.
Một kỳ trước tự nhiên bỏ qua, tiêu chuẩn cũng cho người khác, đột nhiên muốn chiếm tiêu chuẩn của một đệ tử khác trong tộc có chút gì đó không thể nói nổi, vừa hay lần này một nhóm đệ tử của Ngự Kiếm Môn cũng muốn đi tới đó, Tề Thần Hiên trên danh nghĩa Thái Thượng trưởng lão liền nhét cậu vào.
Phàm là tông môn, chưởng môn vi tôn, Thái Thượng trưởng lão thứ yếu, toàn bộ Ngự Kiếm Môn cũng chỉ có năm vị Thái Thượng trưởng lão thôi, trong đó hai vị tán tiên tam kiếp, những người khác đều là tán tiên một kiếp, bàn về thực lực, kém xa tít tắp một Tề Thần Hiên binh giải đã có tu vi tán tiên lục kiếp, cho nên bất kể là đệ tử nội môn bình thường hay hai trưởng lão Phân Thần dẫn đội, đều cực kỳ khách khí với Tề Thần Hiên.
Nhưng cố tình ông lại chán ghét loại khách khí này.
Lười đọ sức với những người này, Tề Thiên Dương chui vào xe ngựa riêng của mình.
“Tính khí này của người thật sự không làm người ta ưa nổi, tâng bốc ngươi cũng không tiện, không tâng bốc ngươi cũng không tiện, thật không biết sau này ai có thể chịu được ngươi nữa.” Lăng Vân Bích nhìn không nổi.
Tề Thiên Dương ngáp một cái, chơi đùa khối mỹ ngọc trơn bóng màu sắc trong suốt trong tay, không để ý nói: “Hợp thì đến không hợp thì đi, người sinh ra không phải vì nhân nhượng người khác, ta cũng không phải linh thạch, có thể khiến tất cả mọi người đều yêu thích mình?”
Ngẫm lại bị một đám đàn ông lưu manh trong mắt bốc lên tình yêu đuổi theo lên trời xuống đất... Tề Thiên Dương rùng mình một cái, buồn nôn cả người nổi da gà.
Lăng Vân Bích bất đắc dĩ: “Ta nói người như ngươi thực sự là...”
Tề Thiên Dương không để ý tới nó, lực chú ý đặt trên ngọc bội, đây là trước khi cậu đi Sở Hàn Phi đưa, là một tấm trữ linh ngọc bội, bên trong trữ đến mấy chục đạo kiếm khí, nhìn độ nông sâu của kiếm khí, mỗi một đạo đều dùng toàn lực, Sở Hàn Phi tu vi Phân Thần trung kỳ, kiếm khí như thế, phỏng chừng miểu sát Nguyên Anh trở xuống, Phân Thần trở xuống trọng thương.
Trữ linh ngọc bội không phải hàng thông thường, thời kỳ này trên người Sở ngựa giống hẳn chỉ có hai khối, hơn nữa không phải mỗi lần luyện kiếm đều có thể được vật phẩm kiếm khí hoàn mỹ như thế, lễ vật này, cũng quá nặng rồi.
Tề Thiên Dương có chút không rõ, Sở ngựa giống rõ ràng đã bái gia gia cậu làm sư phụ, căn bản không cần tới một vãn bối làm hắn vui lòng như thế, đưa cái này, đến tột cùng có mục đích gì?
Khỏi nói bảo vệ vãn bối, đơn thuần quan tâm an nguy của cậu và vân vân, Sở Hàn Phi loại sinh vật máu lạnh này, đem mặt lại gần không nhất định để hôn ngươi, rất nhiều lúc chỉ là muốn lại gần thưởng thức tử trạng của ngươi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.