Gia gia thần kỳ.
Tề Thiên Dương cảm thấy gia gia mình là người rất thần kỳ, cụ thể được thể hiện qua mạch não thần kỳ của ông, không biết ông làm thế nào cảm thấy Sở Hàn Phi và cậu quan hệ rất tốt, cư nhiên đem chuyện chăm sóc Sở Hàn Phi giao cho cậu?
Cái gì mà “Gia gia biết con rất lo cho hắn nhưng không cần bận tâm nơi này có vật liệu tốt nhất… Được rồi nếu con thật sự rất lo có thể lưu lại chăm sóc hắn”?
Ông ấy rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Tự biên tự diễn thực sự quá đủ rồi!
Bất quá nếu quyết định muốn hảo hảo ở chung cùng Sở Hàn Phi, Tề Thiên Dương sẽ không vì chuyện như thế này mà bị cản trở, dù chưa từng chăm sóc người gặp nạn bị thương, nhưng cậu không sợ máu, bôi thuốc băng bó và vân vân còn cảm thấy thật hứng thú, nhìn thuốc mỡ nửa trong suốt từng chút, từng chút ngấm vào vết thương, hơi thấm ướt da thịt căng mịn xung quanh, động tác hơi mạnh tay, sẽ chảy ra một ít tơ máu…
Quả thực sung sướng cực kỳ.
Kỳ thực mới bắt đầu Tề Thiên Dương còn có chút không cam lòng, nhưng một khi bắt đầu làm việc, cái gì cũng quên mất, e rằng cậu là người tiềm ẩn đam mê bác sĩ, thời điểm xử lý vết thương người khác bao giờ cũng sẽ rất hưng phấn.
Tề Thần Hiên thu hết vào mắt, càng xác định giữa cháu ngoan của mình cùng cái tên Sở Hàn Phi gì kia nhất định đã xảy ra chuyện. Chậc chậc chậc, chỉ cần thấy vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-kiem-che-mot-chut/922869/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.