“Ngươi tựa hồ đang rất phiền não a” vòng tay nói. Ta nắm tóc dài trên đầu, khinh bỉ liếcmắt nhìn vòng tay, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu là ta, đoán chừng so với ta còn muốn phiền não hơn!” Hành Cửu cười nhẹ nói “Vẫn còn phiền vì ngàymai phải lên đài?” Nói nhảm! Ngươi không cần lên đài tư thế lẳng lơ hấpdẫn khách quan, ngươi dĩ nhiên không buồn bực! Vừa nghĩ tới tối mai taphải ăn mặc rực rỡ lòe loẹt, cầm cái khăn tay vung vẩy, còn phải õng ẹoyểu điệu kêu “Khách quan, đến đây đi” ta lại kích động muốn chết!
Như Lai a, Quan Âm a, xin đâm ta một nhát chết cho thống khoái! “Thật rathì ngươi không cần như vậy, như vậy rất phức tạp” Hành Cửu suy nghĩthật lâu, mới quyết định dùng từ “phức tạp”.
“Ngươi trừ việckhông thường ca hát khiêu vũ ở ngoài, chắc sẽ phải có tài nghệ khác đi.” Hành Cửu nói. Ta nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, nhìn vòng tay, rất nghiêmtúc nói “Ta giỏi tán gái, pha trò cười, ngươi thấy cái nào được?”
Vòng tay đột nhiên không có thanh âm, cách thật lâu mới nghe Hành Cửu nghẹncười hỏi “Ngươi còn làm được chuyện gì khác sao?” Được rồi, ta suy nghĩ một chút nữa. “Ta pha trò cười, thì làm sao?!” Nếu nói sở trường của ta là cái gì, đó chính là truyện tiếu lâm. Hồi đó ta học đại học, bạn gáihoa khôi của ta ngày ngày bị ta chọc cười, trở thành một mỹ nhân lúc nào cũng tươi cười.
“Việc này, tạm thời cũng coi là một đi.” Giọngnói Hành Cửu nghe rất rối rắm a. “Vậy cầm nghệ thì sao?” Giọng điệungười này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-hu-hong-xuyen-qua-thanh-hoa-khoi/1632432/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.