Sau 15 phút, Trì Quân xuất hiện ở trong phòng Tùng Lan. Tùng Lan như là rửa mặt chải đầu và dặm phấm lại, dáng vẻ rất xinh đẹp sáng sủa, nhìn Trì Quân hỏi: “Dàn xếp bạn nhỏ của con xong rồi à?”
Bạn nhỏ? Trì Quân giật mí mắt, giọng điệu thản nhiên trả lời: “Dạ. Chú đã rất cẩn thận và chuẩn bị cho cậu ấy một căn phòng.”
Đây là chuyện Tùng Lan đã biết từ trước. Hiện giờ mẹ con nói chuyện, bà vẫn còn tâm tư nghịch một lọ sơn móng tay. Đó là màu hồng nhạt rất trong, sơn trên đầu ngón tay giống như hoa đào mùa xuân rơi xuống trên móng tay.
Tùng Lan thưởng thức một lát sau đó thì lau đi. Bà biết rất rõ và hơi tiếc nuối: Dù sao bản thân cũng đã lớn tuổi, chăm sóc có tốt đến đâu cũng không phải cô gái trẻ. Sơn màu gì đều là trẻ trung và xinh đẹp. Loại màu sắc nhạt và tươi như vậy cũng chỉ sơn chơi ở trong nhà, khi không có người khác mà thôi.
Nhưng bà cũng từng có lúc trẻ tuổi. Chỉ là lấy Trì Bắc Dương. Sau đó đi từng bước cho đến bây giờ.
Tùng Lan tiết chế lại suy nghĩ, mỉm cười và nói với Trì Quân: “Mẹ muốn hẹn con một lần, còn phải đợi đến tết.”
Trì Quân nhếch môi cười theo. Nhà họ Trì bắt đầu lập nghiệp từ bất động sản, không thiếu nhất chính là đất, diện tích nhà ở rất lớn. Tùng Lan ngồi trước bàn trang điểm, hắn ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở một bên nói: “Dạ, gần đây thật sự có rất nhiều việc.” Đây là sự thật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-hao-mon-bi-om-nham-da-song-lai/906210/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.