Cả bọn sau khi bơi chán, liền cùng nhau về Thái gia. 
Về đến, ba tên họ Phạm Hoàng Lâm lại ngã nhào lên chiếc ghế sofa trị giá hàng nghìn đô trong phòng khách. Trong khi người ngợm của bọn họ vẫn còn ướt sũng. Thật đáng thương cho chiếc ghế mà. 
Chu Hi Hoa đi vào bếp lấy nước cho họ. Tử Sâm thấy vậy thì rất tức giận, sao lại không lo cho mình trước đi cơ chứ? 
Đột nhiên cậu trong bếp hét lên một tiếng: 
"AAAA" 
Tử Sâm nghe thấy vội vàng chạy xuống xem, khuôn mặt vô cùng lo lắng. 
Đi xuống đến nơi, cảnh tượng kinh hoàng lập tức đập vào mắt hắn, đối với hắn là thế. 
Ba tên họ Phạm Hoàng Lâm nhìn thấy hình ảnh trước mắt, liền thở phào một hơi. Liếc sang Tử Sâm, hắn sao phải bày ra dáng vẻ tức tối đến vậy? Chỉ là mẹ hắn đang ôm lấy Hi Hoa thôi mà. 
Phải, chính là mẹ hắn đã ôm lấy Hi Hoa từ phía sau. Còn tiếng hét kia chỉ là do cậu bất ngờ bị ôm mà thôi. 
"Mẹ à, sao mẹ làm cho Hoa Hoa sợ vậy?" Hắn nói, khuôn mặt tối đen. 
"Mẹ chỉ là bất ngờ ôm Hoa Hoa nên làm Hoa Hoa giật mình thôi, chứ có làm gì đâu." 
Mẹ Thái nói, tay vẫn ôm chặt cậu trong lòng. Tử Sâm nhìn mà bực bội. Hi Hoa thấy vậy thì liền lên tiếng: 
"Cô chủ, con vừa mới đi bơi về, đang ướt lắm, buông con ra đi ạ." 
Mẹ Thái tuy không muốn những vẫn phải luyến tiếc buông ra, không quên nhéo má 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-em-muon-hon/3574782/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.