Không biết qua bao lâu, khi Bối Y tỉnh dậy, đồng hồ đã là 10h sáng hôm sau, trên người cô không biết từ đâu xuất hiện một cái chăn, cô cảm giác ngủ rất ngon giấc. Trên bàn xuất hiện một phần ăn trưa, chắc là anh Minh mua giúp cô. Ngày hôm qua, sau ca phẫu thuật, Bối Y về phòng ngủ không biết vị cán bộ nào đó tỉnh lại hay chưa. Cô vệ sinh cá nhân xong ngồi xuống lấy thức ăn ra ăn. Đang ăn thì cô y tá chạy vào báo:
- Viện trưởng Triệu cho gọi bác sĩ ạ.
Không biết có chuyện gì, cô gật đầu đáp y tá rồi ăn nốt hết những thứ còn lại. No bụng, Bối Y đi lên phòng viện trưởng. Gõ cửa ba tiếng, nghe tiếng nói mời vào cô mới đi vào. Vừa vào thì thấy người thanh niên mặc áo đen hôm qua đang nói chuyện với viện trưởng. Vừa lúc ông ngẩng đầu lên nói với cô:
- Bối Y! Hôm nay cháu có thêm nhiệm vụ nữa là chăm sóc cho bệnh nhân hôm qua cháu phẫu thuật cho đến lúc cậu ta khỏe hẳn. Mọi chuyện ta sẽ sắp xếp sau, thời gian này cháu vừa chăm sóc cho bệnh nhân đó, vừa làm bài nghiên cứu của mình. Khi nào vị ấy xuất viện về rồi cháu sẽ quay trở lại tiếp tục công việc.
- Hả! Giáo sư à! Con có nghe lầm không? Tại sao phải là con chăm sóc cho bệnh nhân ấy, trong khi điều dưỡng rất nhiều. Có những người được đào tạo để chăm sóc cho khách VIP mà. Dù bệnh nhân ấy là cán bộ cấp cao cũng phải tuân theo quy định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cau-coi-chung/1093000/chuong-55.html