Hôm qua chỉ đến tham quan bệnh viện nên Bối Y ăn mặc tùy tiện; nhưng hôm nay, cô không làm mất mặt hai vị trưởng bối lớn nhất bệnh viện. Trên người cô là áo sơ mi trắng, quần tây, áo blouse khoác bên ngoài, thẻ bác sĩ được đeo trước ngực, nhìn cô từ trên xuống dưới như một con người khác. Tuy trang phục có phần chững chạc nhưng nó vẫn không che đi sự trẻ trung, năng động của cô. Cô thật bất ngờ khi Viện trưởng Triệu lại làm buổi lễ long trọng như thế. Suốt 9 năm dù được danh hiệu bác sĩ quốc tế nhưng Bối Y chủ yếu vùi đầu vào việc học và nghiên cứu, lâu lâu cô mới tham gia những ca phẫu thuật nguy hiểm cực khó nhưng nó không chứng minh việc cô giỏi hơn người khác. Có những lúc cô phải đối mặt với việc bệnh nhân chết trên tay của mình, mỗi lần như thế cô rất đau khổ, nhiều khi cô không thoát ra được nỗi ám ảnh đó. Chính vì lẽ đó mà Bối Y luôn cố gắng hạ mình hết mức để học hỏi từ những người đi trước.
Gần đến 8h, Bối Y đi phía sau, cô cùng Viện trưởng Triệu và Phó viện trưởng Dương từ phòng viện trưởng xuống hội trường. Hội trường bệnh viện trung ương rất lớn. Bước vào hội trường Bối Y cảm thấy ngợp khi hàng trăm y bác sĩ, nhân viên bệnh viện ở các ban ngành đều có mặt đầy đủ. Cảm giác được sự biến đổi của Bối Y, Viện trưởng Triệu khẽ nói:
- Không sao đâu. Cháu tự tin lên. Ta tin cháu sẽ làm được.
Lấy lại sự bình tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-cau-coi-chung/1092999/chuong-54.html