Ở trên máy bay vài tiếng đồng hồ, Đường Dục vẫn luôn nhấn mạnh với Tần Thời Luật rằng cái cậu Đường Dục hư hỏng kia mới là thật, người bây giờ là hàng giả.
Tần Thời Luật ấn đầu cậu dựa vào vai mình: "Được, là giả, anh chỉ thích giả thôi, ngoan, tối hôm qua em ngủ không ngon mà, ngủ một lát đi."
Thấy hắn không tin, Đường Dục bắt đầu công kích: "Bạch nguyệt quang của anh là cái đồ ngu ngốc!"
Tần Thời Luật vuốt ve mặt cậu: "Bạch nguyệt quang của anh là em."
Đường Dục thở dài: "Anh cũng là đồ ngốc luôn."
Tần Thời Luật cười: "Chỉ cần là em, anh nguyện ý trở nên ngu ngốc."
Đường Dục sầu muốn hỏng rồi, cậu có thể làm cái gì bây giờ, bí mật lớn nhất cậu cũng đã nói thẳng ra, vậy mà Tần Thời Luật lại không tin.
Đường Dục không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào, thời điểm tỉnh lại máy bay đã hạ cánh.
Vừa ra sân bay, Đường Dục liền nhận được điện thoại của Khương Nghiêu, nói chú của cậu bị tại nạn giao thông, mợ của cậu đã tới công ty tìm cậu rất nhiều lần, Khương Nghiêu hỏi cậu có muốn tới thăm hay không.
Đường Dục không muốn đi lắm, Khương Nghiêu lại nói: "Đi xem đi, nếu không ngày mai bà ta lại chạy tới công ty ồn ào."
Đường Dục không tình nguyện: "Đi thì đi."
Cúp điện thoại, Đường Dục nói với Tần Thời Luật Đường Vĩ Hoành bị tai nạn giao thông, cậu muốn tới bệnh viện nhìn một chút.
Tần Thời Luật hỏi: "Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ca-man-xuyen-thanh-vai-ac-bach-nguyet-quang/3536511/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.