Lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, ngày hôm sau Đường Dục dậy muộn hơn mọi ngày một tiếng, rượu uống tối qua đều được bài tiết qua tuyến mồ hôi và thông qua các con đường khác hết rồi, thậm chí cậu còn không có cảm giác khó chịu sau khi uống rượu.
Tối qua cậu cực kỳ mệt, nhưng cảm nhận cũng không tệ lắm, mặc dù lúc mới bắt đầu có hơi khó chịu một chút.
Từ trước đến nay Đường Dục không biết loại chuyện này còn có thể làm như vậy, cậu chỉ cần nằm yên là được, không cần làm gì hết, sau khi xong việc còn có người tắm rửa cho nữa, thực sự là vô cùng thích hợp với hệ người lười như cậu.
Tần Thời Luật vẫn còn đang ngủ, Đường Dục không đánh thức anh, cậu cầm lấy điện thoại trở mình, mở vào app taobao.
Một giờ sau, Tần Thời Luật bị đánh thức, anh nắm lấy cái tay đang chọc chọc trên bụng mình hỏi: "Sao em không ngủ thêm một chút?" Giọng Đường Dục trong trẻo, vừa nghe đã biết là dậy lâu rồi: "Tôi ngủ đến tỉnh mà."
Tần Thời Luật mở mắt ra, ôm lấy cậu xoa xoa đầu cậu hỏi: "Có đau đầu không?"
Đuôi mắt của Tần Thời Luật dài mảnh, trong sự lạnh lùng ấy còn lộ ra chút vô tình xa cách, nhưng mỗi ngày khi tỉnh dậy nhìn thấy Đường Dục, trong mắt anh đều chứa đầy sự mềm mại.
Đường Dục lắc đầu: "Không đau."
Tần Thời Luật thuận tay dịch từ eo cậu xuống dưới: "Ở đây có đau không?"
Đường Dục hơi hơi cuộn người lại, trên mặt đỏ lên: "Không đau, chỉ là có chút là lạ."
Cậu không nói ra được là lạ thế nào, mà cậu cũng lười phải hình dung.
Đường Dục không muốn để anh hỏi vấn đề khiến cậu phải thẹn thùng này nữa, chỉ thấy cậu hỏi Tần Thời Luật: "Hôm nay anh không đi làm sao, sắp mười giờ rồi." Tần Thời Luật ôm cậu vào trong lòng: "Hôm nay ở nhà với em."
Thật ra Đường Dục muốn nói không cần, anh vẫn nên đi kiếm tiền thì tốt hơn.
Nhưng EQ của Đường Dục vẫn chưa bị biến mất nên cuối cùng cậu cũng không nói câu này ra miệng, vì vậy cậu hỏi Tần Thời Luật: "Tối qua anh có thoải mái không?"
...Tần Thời Luật không nghĩ tới sau khi làm xong loại chuyện này, ngày hôm sau anh sẽ bị hỏi có thoải mái hay không.
Tần Thời Luật hỏi cậu: "Còn em?"
Đường Dục híp mắt cẩn thận hồi tưởng lại dư vị: "Tôi rất thoải mái, chỉ là anh làm lâu quá, có chút mệt mỏi."
Tần Thời Luật: "..."
Cái này có được coi là đang khen anh không?
Đường Dục nhìn anh hỏi: "Anh có vui không?"
Tần Thời Luật cảm thấy cậu hỏi vấn đề này có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời cậu: "Vui vẻ chứ."
Vẻ mặt Đường Dục hớn hở, lật người nằm đè lên người anh, hai mắt mèo híp thành khe nhỏ, nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ: "Anh có thể mua cho tôi một chiếc xe không?" Nghe thấy yêu cầu này của cậu, trái tim đang treo cao của Tần Thời Luật được thả trở về.
Anh còn tưởng cậu có mục đích gì khác nữa, thì ra là chỉ cần một chiếc xe.
Tần Thời Luật miết miết gáy cậu: "Được, em muốn loại xe nào?"
Chỉ thấy cậu lấy điện thoại từ dưới gối đầu ra, mở hình ảnh cậu tìm thấy trên mạng cho anh xem: "Cái này, xe lăn."
"..."
"???"
Nhìn chiếc xe lăn trong ảnh, đầu Tần Thời Luật có chút đơ máy.
Em chắc chắn cái đồ này gọi là xe?
Đường Dục nằm sấp trong khuỷu tay anh, giới thiệu với anh chức năng của chiếc xe lăn cậu mà nhìn trúng: "Cái xe này chạy bằng điện, chỉ cần dùng tay là có thể thao tác được, vận tốc mỗi giờ nhanh hơn tôi đi bộ rất nhiều, tôi thích cái màu đen này, anh có thể mua cho tôi được không, như vậy thì sau này tôi không cần phải đi bộ để lấy hàng chuyển phát nhanh nữa."
Tần Thời Luật: "..."
Thì ra nuôi vợ là chuyện dễ như vậy à?
Tần Thời Luật không tưởng tượng nổi hình ảnh cậu ngồi xe lăn đi lấy hàng chuyển phát nhanh sẽ như nào: "Lái xe đi lấy hàng không được sao?"
"Lái xe?" Bỗng dưng Đường Dục nhớ ra cái gì đó: "...A, xe!"
...
Tần Thời Luật rất ít lái chiếc xe trong gara, hơn nữa khoảng thời gian trước anh không có ở nhà, cũng chưa đi nhìn xem, bây giờ Đường Dục dẫn anh đến gara, anh mới biết chiếc xe này của mình có lẽ phải đưa trở lại nhà máy sản xuất thôi.
"Xin lỗi anh." Đường Dục nhìn chiếc xe bị cậu đâm hỏng cả trước lẫn sau: "Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt lắm."
Vốn dĩ Tần Thời Luật cũng không tiếc chiếc xe này, nên nhìn thấy phản ứng của Đường Dục anh cũng chỉ cảm thấy có chút thú vị, anh kéo cậu đến cạnh anh rồi nói: "‘Kỹ thuật lái xe’* không giỏi, nhưng ‘kỹ thuật trên đường’* lại rất tốt đó."
*Tiếng lóng chỉ việc làʍ t̠ìиɦ
Đường Dục nghe không hiểu ý bậy bạ của anh, buồn rầu nói: "Không được đâu, sẽ đâm vào người ta mất."
Tần Thời Luật bật cười: "Em chỉ đâm vào anh thôi~"
Tần Thời Luật giao việc mua xe lăn cho Lê Thành, khi nhận được hình xe lăn Lê Thành giật cả mình!
Có phải là Tần Thời Luật không nhịn được nữa đánh gãy chân Đường Dục rồi hay không?
***
Ngày hôm nay Đường Dục không ra khỏi cửa, cậu ôm mấy chậu hoa ngồi xổm trước cửa sổ phơi nắng, điện thoại cậu để trên bàn trà đổ chuông, Tần Thời Luật đang xem tài liệu ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn điện thoại một cái.
Điện thoại của Đường Dục không cài chế độ ẩn giấu tin nhắn, nội dung tin nhắn cứ thế mà hiển thị trên màn hình chờ.
[Tiêu Sí Hành: "Tiểu Dục, chúng ta gặp mặt có được không?"]
Tần Thời Luật cau mày, nhìn Đường Dục đang ngồi bên cửa sổ, anh thực sự rất muốn xóa cái tin nhắn này đi, nhưng anh lại muốn biết phản ứng của Đường Dục khi đọc nó.
"Đường Dục." Tần Thời Luật gọi cậu: "Điện thoại của em rung này."
Đường Dục đang xới đất, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh xem giúp tôi đi."
Từ sau khi Tần Thời Luật từng "giúp" cậu, Đường Dục càng ngày càng thành thạo yêu cầu anh giúp đỡ.
Tần Thời Luật rất hưởng thụ sự tín nhiệm cậu dành cho anh, nhưng anh muốn nhìn thấy không phải chỉ có điều này: "Anh không biết mật khẩu điện thoại của em."
Đường Dục ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Điện thoại không có mật khẩu."
Tần Thời Luật cầm lấy điện thoại, trong lòng vô thức căng thẳng, nghĩ tới anh rất ít khi gửi tin nhắn trò chuyện với Đường Dục, lúc này anh có chút lo sợ khi nhìn thấy nội dung nói chuyện của cậu với Tiêu Sí Hành.
Đúng vậy, anh ghen, còn chưa đọc tin nhắn anh đã ghen l*иg ghen lộn lên rồi.
Quả thật là máy cậu không có mật khẩu, Tần Thời Luật trực tiếp mở khóa, vào phần mềm tin nhắn, không có tin nhắn nào được ghim trên đầu cả, nhưng bởi vì Tiêu Sí Hành vừa gửi tin nhắn đến nên cái tên Tiêu Sí Hành vẫn đứng đầu danh sách, sau đó đến Dư Lạc Dương, vị trí thứ ba mới là tên anh.
Xếp tận hàng thứ ba...Khó chịu quá.
Anh click mở khung đối thoại của Tiêu Sí Hành ...
Tần Thời Luật: "?"
Sao không giống với tưởng tượng của anh?
Tần Thời Luật cho rằng mình sẽ nhìn thấy nội dung anh anh em em nói chuyện qua lại, nhưng...đây là cái gì vậy?
Kéo lên trên một chút, hầu như đều là Tiêu Sí Hành tự độc thoại một mình, tin nhắn mà Tiêu Sí Hành gửi ngày hôm qua Đường Dục không trả lời một tin nào hết, kể cả tin từ một tuần trước, Đường Dục cũng rep.
Bỗng dưng Tần Thời Luật không còn ghen mấy nữa.
Ít ra thì tin nhắn mà anh gửi đến Đường Dục vẫn trả lời lại vài chữ "ừm" "ờ" kiểu kiểu như thế, còn tin nhắn do Tiêu Sí Hành gửi đến, ngay cả "ừm", “ờ” cũng không có.
Tần Thời Luật đưa mắt nhìn Đường Dục, cậu vẫn đang nghịch bùn, chỉ là đổi từ ngồi xổm sang ngồi bệt xuống đất mà thôi.
Tần Thời Luật lại nhìn vào điện thoại...
Tiêu Sí Hành: "Tiểu Dục, em đang làm gì thế?"
Tiêu Sí Hành: "Gần đây em bận không?"
Tiêu Sí Hành: "Tiểu Dục, anh đang ở trong bệnh viện, em đến thăm anh được không?"
Tiêu Sí Hành: "Anh nghe nói em kết hôn với Tần Thời Luật rồi, không phải thật đúng không?"
Tiêu Sí Hành: "Có phải em giận anh không?"
Tần Thời Luật nhướng mày, trong lòng sáng tỏ thông suốt.
Anh để điện thoại xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bế người đang ngồi co chân dưới đất lên, trong tay Đường Dục vẫn còn cầm cái xẻng dính đất, bị bế lên cậu cũng không giãy giụa.
Cậu mở to hai mắt mèo tròn xoe của cậu ra nhìn Tần Thời Luật rồi hỏi: "Anh làm gì thế?"
Tần Thời Luật bế cậu ngồi lên sô pha: "Dưới đất lạnh."
Tần Thời Luật cầm lấy cái xẻng trong tay cậu để lên bàn trà, chỉ thấy đất trên xẻng rơi ra mặt bàn, lúc này Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: "Hôm qua em có đến bệnh viện không?"
Đường Dục mờ mịt: "Tôi cũng không bị bệnh, sao phải đến bệnh viện?"
Vậy là cậu không đến bệnh viện, không trả lời tin nhắn, cũng không đi gặp Tiêu Sí Hành.
Tần Thời Luật mỉm cười: "Em không nhìn xem là ai gửi tin nhắn đến sao?"
Đường Dục lười nhìn xem: "Là ai vậy?"
Tần Thời Luật lấy điện thoại đưa cho cậu, ấn sáng màn hình, trong chớp mắt khung đối thoại của cậu với Tiêu Sí Hành được mở ra, da đầu Đường Dục tê rần...một loạt tin nhắn.
Đường Dục: "!"
Điêu dân muốn hại ta!!!
Cậu đập rơi điện thoại trong tay Tần Thời Luật, chúi đầu vào lòng anh: "Tôi không gặp anh ta." Điện thoại rơi từ rìa sô pha xuống đất, đập xuống thảm trải sàn, vang lên một tiếng “bịch”.
Đường Dục không thèm để ý tới.
Hỏng chưa, hỏng nhanh một chút, tránh việc hại chết tao.
Lê Thành đến đưa tài liệu, vừa vào cửa anh ta đã nhìn thấy Đường Dục đang co người lại như con chim cút nhỏ ngồi trong lòng ông chủ nhà mình, một giây sau, Đường Dục ôm lấy cổ Tần Thời Luật, lấy tư thế ôm cổ quấn lên người Tần Thời Luật nói: "Tôi không gặp anh ta, thật đấy~ Anh phải tin tôi."
Lê Thành: "..." Hay là tôi tự chọc mù hai mắt mình đi?
Lê Thành đứng ở cửa một lúc, thấy hai người này không có ý định tách ra, anh ta đành ho khan một tiếng: "Khụ, Chủ tịch Tần."
Đường Dục quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của Lê Thành, mí mắt cậu giật giật mấy cái, suýt nữa không nhịn được phun ra câu chửi tục.
...Ngày hôm nay là cái ngày tồi tệ gì thế, sao lại nhiều “thích khách” như vậy?
Tần Thời Luật vỗ vỗ lưng cậu, Đường Dục chui ra khỏi lòng anh, chạy đến bên dưới cửa sổ tiếp tục loay hoay với đám hoa của cậu.
Lê Thành liếc mắt nhìn chân cậu một cái...Thế mà chưa gãy?
Chưa gãy thì mua xe lăn làm cái gì hả?
Đường Dục dựng thẳng lỗ tai nghe Lê Thành nói chuyện với Tần Thời Luật, đều là nói về công việc, nhưng không vì vậy mà Đường Dục buông lỏng cảnh giác.
Cái người trợ lý "Lê Minh" này là nhân vật nguy hiểm thứ hai chỉ xếp sau Tiêu Sí Hành, cậu không thể “hy sinh” trong tay người này được!
Bàn giao xong chuyện công việc thì Lê Thành rời đi luôn, trước khi đi anh ta có lướt qua người Đường Dục, hai người họ liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đường Dục thừa cơ Tần Thời Luật không chú ý, lặng lẽ đi theo Lê Thành ra ngoài.
Lê Thành quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu có chuyện gì à?"
Có chuyện hay không không quan trọng, quan trọng là hôm nay Đường Dục tôi đây phải giải quyết anh rồi.
Nhìn vóc dáng cơ bắp mạnh mẽ của Lê Thành, Đường Dục nghĩ, dùng vũ lực, e rằng cậu không đánh lại được, vì vậy cậu vô thức lùi về sau một bước. Từ trước đến nay cậu chưa từng tranh chấp với người khác, không ngờ lại có ngày cậu phải đối mặt với một con “tinh tinh” lớn thế này, chẳng trách Lê Thành khiến cho người ta sợ hãi.
"Anh, có phải anh nói xấu tôi trước mặt Tần Thời Luật không?”
Vẻ mặt Lê Thành vô cảm nhìn cậu: "Nếu cậu ngay thẳng, còn phải sợ tôi nói xấu cậu à?"
Đường Dục: Biết ngay mà!
Người này là bàn đạp lớn nhất trên đường đến âm phủ của cậu!!
Đường Dục không thể để cái bàn đạp này tiếp tục phát huy công dụng của nó được, cậu mạnh dạn tiến lên phía trước hai bước: "Có phải anh thích Tần Thời Luật không?"
Lê Thành: "???" Chơi trò gì vậy?
Đường Dục lại tiến thêm hai bước, cậu quyết định phải bức tử người đàn ông thẳng men này: "Tôi biết ngày mà, chắc chắn là anh thích Tần Thời Luật, cho nên anh mới chia rẽ chúng tôi!"
"..." Lê Thành câm nín, trên thực tế thì anh đã bỏ lỡ mất cơ hội cắt ngang lời buộc tội khó hiểu của cậu.
Đường Dục triển khai kỹ năng bạch liên hoa mà cậu dùng cả đời để học được trên phim truyền hình ra để thực hành, tủi thân nói: "Anh làm như thế là không đúng, chúng tôi đã kết hôn rồi, anh không được làm vậy, hơn nữa, hơn nữa người Tần Thời Luật thích là tôi, anh ấy sẽ không thích anh đâu."
"Mẹ nó tôi..."
Vừa ngẩng đầu lên, gân khóe mắt Lê Thành lập tức giật lia lịa, suýt nữa là không co lại được.
Tần Thời Luật đang đứng ở cửa, với khoảng cách này, đừng nói là mấy lời của Đường Dục, ngay cả câu chửi tục của anh ta, Tần Thời Luật cũng có thể nghe được rõ ràng.
Khóe miệng Lê Thành co rút, vội vã giải thích: "Chủ tịch Tần, anh đừng hiểu lầm."
Tần Thời Luật đi đến chỗ bọn họ, lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm cậu thích tôi à?"
Lê Thành: "..."
Mẹ nó, đây chính là hiểu lầm cực lớn đó!
Nhìn vóc dáng cao lớn thô kệch của Lê Thành, không biết Tần Thời Luật nhớ đến gì mà trên mặt anh lộ ra vẻ ớn lạnh: "Tôi không có hứng thú với anh."
Lê Thành muốn hét lên: Tôi cũng không có!!!
Lê Thành liếc mắt nhìn Đường Dục, sau khi gây chuyện thành công thì cậu lui thân “ẩn giấu cả công lẫn danh”, cậu ta đã dự tính được Tần Thời Luật sẽ đi theo cậu ta ra ngoài nên cậu ta mới cố ý nói bừa sao?
Đường Dục cậu ta, đúng thật là một kỹ nữ đầy mưu mô!
Thấy Lê Thành nhìn Đường Dục, Tần Thời Luật vội vàng kéo Đường Dục ra sau lưng, đề phòng nói: "Cậu nhìn em ấy làm gì? Lẽ nào không phải là cậu thích tôi mà là cậu thích em ấy?
"..."
Lê Thành - Một trai thẳng như cột chọc trời - Điên cuồng lắc đầu: "Tôi không có, tôi không thích, tôi thật sự không thích! Anh phải tin tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]