Chương trước
Chương sau
Lần trước Lâm Nghi đến đồn công an đón Đường Dục, làm trao đổi, Tần Thời Luật phải đứng về phía bà một lần vô điều kiện.

Tần Thời Luật mới trở về từ tỉnh ngoài, không biết Lâm Nghi nghe được tin ấy từ đâu, gọi anh trở về nhà tổ.

***

Vừa vào cửa, một cậu bé nhóc con cao chưa tới eo Tần Thời Luật chạy tới ôm lấy chân Tần Thời Luật, ngửa đầu nói bằng giọng sữa: “Bác, bác, bố cháu nói bác kết hôn, bác gái có tới cùng bác hay không ạ?”

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua những người trong phòng, xoa xoa đầu cậu nhóc một chút rồi nói: “Không có bác gái, chỉ có chú nhỏ thôi.”

Tần Đồng Đồng “Oh” một tiếng: “Cho nên bác kết hôn với chú nhỏ ạ?”

Tần Thời Luật còn tính kiên nhẫn với Tần Đồng Đồng: “Ừm.”

Bảo mẫu chăm sóc Tần Đồng Đồng chạy nhanh tới ôm “chiếc móc nhỏ” trên đùi Tần Thời Luật đi, sợ muộn thêm một giây sẽ chọc cho cậu cả không thoải mái.
Trong phòng khách, ông cụ Tần ngồi nghiêm chỉnh, Tần Chung - bố Tần Thời Luật ngồi ở bên cạnh. Ông và Lâm Nghi mỗi người chiếm một vị trí cách xa nhau nhất.

Trong ấn tượng của Tần Thời Luật, hai người kia luôn luôn như thế, ngay cả làm bộ ngoài mặt đều không muốn làm, có đôi khi anh đều hoài nghi chính mình rốt cuộc là được sinh ra như thế nào.

Nhà chú Hai Tần Thời Luật cũng có mặt ở đây, chú Hai anh có hai người con trai, do hai người vợ khác nhau của chú ấy sinh ra, đứa lớn nhỏ hơn Tần Thời Luật hai tuổi, hiện đang ở nước ngoài, đứa nhỏ vừa mới học cấp ba, ngày thường trọ ở trường, hôm nay là cuối tuần, đứa nhỏ nhà chú Hai Tần Thời Luật về nhà chơi, cũng vừa mới về đến nơi.

Tần Thời An vẫn luôn sợ Tần Thời Luật, cậu ta đang làm tổ ở sô pha chơi game, thấy Tần Thời Luật tới, cậu ta vội vàng nhảy dựng lên nhường chỗ cho anh: “Anh, anh ngồi đi.”
Thím Hai trừng mắt nhìn Tần Thời An một cái, ghét bỏ cậu ta không có tiền đồ, mỗi lần nhìn thấy Tần Thời Luật đều giống như chuột thấy mèo vậy đó.

Nhưng Tần Thời An lại không cho là như vậy.

Làm như mọi người không sợ ấy, cũng không thấy lá gan của mọi người lớn đến bao nhiêu, chỉ là cậu ta thẳng thắn thành khẩn, “sống đúng với bản chất của mình” mà thôi.

Tần Thời Luật ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn mà Tần Thời An nhường cho anh.

Hôm nay vậy mà có thể nhìn thấy hai vợ chồng Tần Thời Tuấn ở đây, Tần Thời Tuấn cười ha hả chào hỏi: “Anh, nghe nói anh kết hôn, sao anh không dẫn theo người kia về cho ông nhìn vậy?”

Tần Thời Luật nhìn Lâm Nghi.

Lâm Nghi nói: “Đừng nhìn mẹ, mẹ gọi con về đây không phải vì việc này, là bố con, nghe thấy mẹ gọi điện cho con liền gọi tất cả mọi người trở lại đây.”
Tần Thời Luật lướt qua ông Tần, sau đó anh trực tiếp nhìn về phía ông cụ Tần: “Mọi người như này là muốn làm gì vậy ạ? Thẩm vấn cháu ạ?”

Biểu tình Tần Phương Xung nghiêm túc: “Nghe nói cháu kết hôn?”

Tần Thời Luật: “Ông nghe ai nói ạ?”

Tần Phương Xung: “Nghe ai nói quan trọng sao?”

Tần Thời Luật nhún nhún vai: “Không quan trọng, cho nên ông muốn hỏi gì ạ?”

Tần Thời Luật vẫn luôn kỷ luật tự giác, từ nhỏ đến lớn đều không làm ra chuyện gì ấu trĩ cả, nhưng tính cách của anh, lại không khiến người ta yêu thích, giống như quỷ La Sát lạnh lùng, không quan tâm đến bất kỳ một người nào hết.

Ông cụ Tần cũng biết, Tần Thời Luật có tính cách như vậy cũng không trách được anh, có một cặp bố mẹ như vậy, không trở thành sát nhân trả thù xã hội là đã rất tốt rồi.

Tần Phương Xung nhíu mày: “Lúc trước mẹ cháu giới thiệu nhiều người như vậy cho cháu, cháu lại không nhìn trúng ai, sao lại cố tình coi trọng một người như vậy hả? Ông cũng không bắt cháu phải tìm một người môn đăng hộ đối, nhưng người mà cháu tìm có phải là quá kỳ cục rồi hay không?”

Giọng điệu Tần Thời Luật nhàn nhạt: “Ông còn chưa gặp em ấy, sao lại biết em ấy kỳ cục?”

Tần Thời Tuấn cười một tiếng: “Anh, cũng không cần phải gặp đâu, trong vòng chúng ta có mấy người không biết Đường Dục chứ, gia thế thì không có gì hiển hách cả, nhưng về chơi bời thì không ai bì nổi, em còn nghe nói cậu ta và cậu Hai nhà họ Tiêu mắt qua mày lại với nhau trong một đoạn thời gian khá dài nữa, vậy mà cậu ta lại đột nhiên kết hôn với anh, anh đừng để bản thân bị coi là máy rút tiền tự động mà chính mình còn không hay biết gì.”

Tần Thời Luật liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Chơi bằng cậu không?”

“......” Ý cười trên mặt Tần Thời Tuấn cứng đờ.

Tần Thời Luật chưa bao giờ ngừng chê bai cậu ta, Tần Thời Tuấn cũng muốn hòa một ván 1:1 với anh, nên cậu ta mới nói chuyện anh kết hôn cho ông cụ Tần, muốn anh bị “gãy cánh” ở chỗ ông nội bọn họ, làm ông bọn họ biết, Tần Thời Luật cũng không phải người đáng tin như những gì ông ấy nghĩ.

Nghe Tần Thời Luật phản dame, Quan Điềm Điềm ngồi ở bên cạnh cười nhạo: “Chính mình đều không ra gì rồi còn không biết xấu hổ nói đến người khác.”

Hai người này, vì có con với nhau, bị trói lại chung với nhau từ lúc bọn họ còn chưa thành niên, cho đến giờ, bọn họ đều không nhìn nhau thuận mắt. Nghe Quan Điềm Điềm nói, Tần Thời Tuấn lập tức chỉ họng súng vào cô ta: “Cô còn có mặt mũi nói tôi?”

Quan Điềm Điềm: “Tôi làm sao vậy? Ít nhất tôi cũng không chơi trẻ vị thành niên!”

Thấy hai vợ chồng bọn họ đột nhiên cãi nhau ầm ĩ, ông cụ Tần quát một tiếng, Quan Điềm Điềm đứng lên rời đi: “Chuyện nhà anh, anh tự mình lăn lộn đi, không liên quan gì đến tôi.”

Tần Đồng Đồng đang chơi ghép hình, thấy Quan Điềm Điềm rời đi, ngay cả nói một câu chào với cậu cô ta cũng không nói, cậu nhóc nhỏ giọng nói câu: “Con chào mẹ ạ.”

Bảo mẫu đứng ở bên cạnh đau lòng sờ sờ đầu của cậu: “Mai mẹ lại đến gặp Đồng Đồng.”

Đồng Đồng không tin, bởi vì cậu bé biết mẹ cậu tới không phải vì thăm cậu, mặc dù mẹ cậu có mua trò chơi ghép hình cho cậu nhưng cậu không thích trò chơi ghép hình chút nào hết.

Quan Điềm Điềm vừa đi, Tần Thời Tuấn cũng im lặng.

Ngón trỏ của Tần Thời Luật gõ gõ hai cái vào thành ghế, dáng vẻ hóng drama không sợ to chuyện.

Lúc này Tần Nguyên bước từ ngoài vào, giày cao gót giẫm xuống mặt đất vang “cộc cộc cộc cộc”: “Con không về muộn chứ?”

Tần Nguyên và Tần Thời Luật giống nhau, đều là người không ra bài theo lẽ thường, con cháu trong nhà đều đã kết hôn, có con luôn rồi, nhưng cô ấy thì hay rồi, đến bạn trai cũng không có, cứ nhìn thấy cô ấy là ông cụ Tần lại đau đầu.

Tần Thời Luật nói: “Không muộn ạ, vừa vặn luôn, đúng lúc có thể xem đoạn cao trào.”

Trong số những người ở đây, ngoại trừ Tần Nguyên ra không ai muốn biết “đoạn cao trào” trong lời của Tần Thời Luật là gì hết.

Tần Nguyên ngồi cạnh Tần Thời Luật, tay thì bấu vào thành ghế, bảo đảm chính mình sẽ không bị ngã khi nghe được tin tức gì đó quá khϊếp sợ, cô vỗ vỗ bả vai Tần Thời Luật: “Nói đi, cô chuẩn bị xong rồi.”

Tần Thời Luật ngồi dựa vào sô pha với tư thế thả lỏng, nói bằng giọng điệu giống như phát biểu tổng kết ở phòng họp: “Giống như những gì mọi người biết, cháu/ con kết hôn rồi, đối tượng kết hôn có giới tính là nam, tuổi cũng không lớn, tính cách thì chưa được trầm ổn cho lắm, nhưng bọn cháu/ bọn con đã đăng ký kết hôn với nhau rồi, ly hôn là chuyện không có khả năng xảy ra, cả đời này đều không thể, nếu mọi người chấp nhận cuộc hôn nhân này, cháu/ con sẽ dẫn em ấy về ra mắt với mọi người, nếu mọi người phản đối, cháu/ con sẽ không dẫn em ấy tới đây. Đương nhiên, chuyện dẫn em ấy tới đây, dưới tiền đề là em ấy cũng bằng lòng gặp mọi người.”

Tần Nguyên trộm véo vào cánh tay Tần Thời Luật một cái.

Muốn chết hả, có ai nói như vậy không cơ chứ, làm cô muốn giúp cũng không giúp được, các đường đều bị anh chặn lại hết rồi!

Cú véo này của Tần Nguyên không nhằm nhò gì với Tần Thời Luật cả, cũng không làm thay đổi được quyết định của Tần Thời Luật.

Anh vốn đã muốn phá hỏng hết mọi đường, không phải là anh đang thương lượng với bọn họ, mà là thông báo.

Bị mạnh mẽ thông báo, sắc mặt Tần Phương Xung đều xanh lên: “Làm càn!”

Ông cụ Tần chỉ nói một câu như vậy thôi, nhưng ý tứ đã thực rõ ràng, ông không chấp nhận, cũng không có chuyện ông để Tần Thời Luật dẫn người về.

Ông cụ Tần không đồng ý, thì những người khác càng không cần phải nói gì thêm, mặc cho hai người họ có đăng ký kết hôn đi nữa thì người kia cũng không được nhà họ Tần bọn họ chấp nhận.

Thấy vậy, Tần Thời Luật cũng không sao cả, dù sao thì tình cảm giữa anh và Đường Dục cũng không được ổn định, anh cũng không muốn dẫn cậu tới vào lúc này, tránh xảy ra chuyện gì đó khiến cậu không vui.

“Còn một chuyện nữa ạ.” Tần Thời Luật nhìn về phía bố anh Tần Chung: “Biệt thự Nam Hải Loan, con chuẩn bị tặng cho vợ con làm quà kết hôn, phiền toái bố, vào ngày mai dọn ra khỏi biệt thự.”

Tần Chung sửng sốt, không rõ sao “chiến hỏa” lại cháy tới trên người ông ta, rõ ràng là ông ta không nói gì cơ mà.

Tần Chung: “Con nói gì hả?”

Tần Thời Luật nhìn Tần Chung bằng ánh mắt còn lạnh lùng hơn so với lúc anh nhìn những người khác: “Bố nghe không rõ sao, cần con lặp lại lần nữa ạ?”

Tần Chung đương nhiên nghe rõ, ông ta nhíu mày: “Biệt thự Nam Hải Loan không được, con đổi chỗ khác mà tặng đi.”

Những lời mà Tần Thời Luật nói ra trong ngôi nhà này vào lúc này, không có một câu nào là mang tính thương lượng với những người ở đây hết: “Mai con sẽ tìm người đến dọn dẹp, đến lúc đó nếu có đồ vật gì không sạch sẽ, con sẽ ném văng ra ngoài hết.”

...... Sắc mặt Tần Chung xanh mét.

Sao ông ta có thể không biết “đồ vật không sạch sẽ” mà Tần Thời Luật nói là tình nhân ở Nam Hải Loan của ông ta chứ?

Nhưng ông ta không hiểu, Tần Thời Luật thường không để ý đến chuyện ông ta, sao hôm nay lại......

Tần Chung quay đầu nhìn về phía Lâm Nghi.

Lâm Nghi nhìn lại ông ta một cái, trên mặt mang theo nụ cười trào phúng, trong lòng nói chuyện này không thể trách tôi được.

Quan hệ hôn nhân của hai người họ, sớm đã “đóng băng” vào ngày Tần Thời Luật được sinh ra rồi, ngày đó là lần đầu tiên Lâm Nghi biết Tần Chung có phụ nữ ở ngoài, bà bị kích động dẫn tới khó sinh, suýt nữa là một thi hai mệnh, cũng bắt đầu từ ngày đó, Tần Chung hoàn toàn tự thả bay, liền giấu cũng không thèm giấu nữa, trắng trợn táo bạo ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài.

Sau khi sinh Tần Thời Luật, Lâm Nghi mắc phải trầm cảm hậu sản, có một đoạn thời gian trạng thái tinh thần của bà cực kỳ không tốt, Tần Thời Luật không chết ở trong tay Lâm Nghi cũng là do anh mạng lớn.

Một người bố không về nhà bao giờ và một người mẹ với trạng thái tinh thần không được bình thường, tuổi thơ của Tần Thời Luật, còn không bằng Đồng Đồng.

Sau khi lớn lên Tần Thời Luật chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Lâm Nghi và Tần Chung. Lâm Nghi năm lần bảy lượt muốn mượn sức anh, muốn anh đứng ở phía bà, Tần Thời Luật cũng không để ý tới, đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Nghi nổi điên mỗi khi nhìn thấy anh.

Nếu không phải lần trước Đường Dục bị đưa về đồn công an đúng lúc anh đi công tác, mà Tần Nguyên cũng không ở đây, thì anh cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng Lâm Nghi giúp bà một lần, xử lý tình nhân của Tần Chung.

Nhưng chuyện lúc này, cũng không phải là Lâm Nghi bảo Tần Thời Luật động tay, bà chưa nói gì hết.

Có trách thì cũng chỉ trách Tần Chung không thấy rõ tình thế, cứ phải hố con trai ông ta một phen cơ, bày ra một trận “gia yến” như vậy, mà mục tiêu còn nhắm ngay vào tâm can bảo bối của con ông ta nữa chứ.

Từ lúc Tần Thời Luật vì Đường Dục mà nhờ bà giúp đỡ, Lâm Nghi liền biết cậu nhóc kia là người mà bà không động đến được. Tuy bà điên, nhưng bà lại không ngốc, những thứ mà Tần Thời Luật để ý đến rất ít, thằng bé không để ý đến bản thân, cũng không để ý đến ngôi nhà này, nhưng một khi thằng bé để ý đến một ai hay thứ gì đó, thì những ai muốn động vào đều phải “chết”.

Lâm Nghi nhìn đến rõ ràng, lại không ngờ tới Tần Chung lại phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy.

Đúng là xứng đáng mà.

Tần Thời Luật không có ý định ở lại đây lâu, chỉ thấy anh đứng lên: “Không có chuyện gì khác thì cháu/ con đi về trước.”

Nhìn bầu không khí trong nhà, Tần Nguyên cũng không muốn ở lại đây: “Cô đi cùng cháu.”

Tần Nguyên và Tần Thời Luật ra cửa, cũng không ai ngăn đón hai người họ ở lại hết, bởi vì không ai ngăn được, Tần Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Cháu đúng là ‘báo thủ’ mà.”

Tần Thời Luật không phản bác: “Trong nhà họ Tần chúng ta có ai không là ‘báo thủ’ chứ?”

Tần Nguyên trừng mắt nhìn anh: “Thôi đi, làm gì có ai so được với cháu chứ? Về một lần đã khiến cả nhà gà bay chó sủa tán loạn hết cả lên, sau này cũng đừng về nữa.”

Tần Thời Luật: “Cô cứ yên tâm, bọn họ không chủ động tìm tới cháu thì cháu cũng lười phải về.”

Biết Tần Thời Luật kết hôn, Tần Nguyên đoán được sẽ có chuyện như ngày hôm nay, nhưng kết quả này lại tốt hơn so với những gì cô dự đoán rất nhiều, nhưng cô cũng biết, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Tần Thời Luật còn chưa dẫn người về thì chuyện này sẽ vẫn chưa xong.

Ý của ông cụ Tần đại khái là trông cậy vào việc Tần Thời Luật chơi đủ rồi sẽ ly hôn, nhưng anh lại không phải Tần Thời Tuấn, anh dám không rên một tiếng kết hôn, điều đó có nghĩa là vĩnh viễn cũng không có chuyện anh ly hôn.

Tần Thời Luật hỏi Tần Nguyên: “Cô định đi đâu?”

Tần Nguyên chưa nghĩ ra: “Cháu ăn cơm chưa, cô còn chưa ăn.”

Tần Thời Luật cũng chưa ăn, anh nhìn qua đồng hồ một chút, về lúc này, trong nhà hẳn là không có gì ăn hết.

Lên xe xong, Tần Thời Luật hỏi Tần Nguyên: “Không phải là cô đi hẹn hò với chú nhỏ của cháu hay sao, sao lại trở về nhanh như vậy?”

“Chú cái đầu cháu!” Tần Nguyên nói: “Người ta có đối tượng rồi, anh ta giống cháu, thích nam, nếu cháu chưa kết hôn thì nói không chừng có khi hai người có hy vọng đấy, nhưng giờ, thôi bỏ đi, hình như anh ta rất thích nửa kia của anh ta.”

Đối với chuyện của người khác, Tần Thời Luật không quan tâm: “Anh ta có thích cún con cũng không liên quan gì đến cháu.”

Tần Nguyên không quen nhìn tính cách này của anh: “Nói giống như người ta thật sự nhìn trúng cháu không bằng, mà nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Xán Lạn nhà cháu phải mù quáng đến mức nào mới có thể thích người như cháu chứ? Cháu thật sự là một chút đều không làm cho người ta thích!”

Tần Thời Luật còn chưa được Tiểu Xán Lạn thích: “......”

Cô nhỏ mà xát muối vào tim cháu mình vậy đó!!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.