Toà nhà ba tầng đứng sừng sững bên cạnh phố cổ, giác ngói lầu các, cổ kính, đầu cửa treo một tấm biển, phía trên là chữ mạ vàng viết ba chữ “Đàm Phượng Lâu”.
Chu lão chưa tới, Đường Dục đứng ở cửa dùng di động search “Ăn gì tốt cho tóc”, “Ăn gì để tóc không rụng”, “Nên sống dưỡng sinh như nào để không bị hói đầu”.
Dư Nhạc Dương không chịu ngồi yên, một hồi chỉ chỉ cái này, một hồi chạm vào cái kia, hỏi Đường Dục: “Xem xem cái này có phải đồ thật không?”
Đường Dục đang nghiêm túc dùng điện thoại search thông tin, mỗi lần Dư Nhạc Dương gọi cậu, cậu cũng chỉ quay đầu lại nhìn cậu ta một cái.
“Đường Dục?”
Đường Dục nghe thấy có người gọi cậu, quay đầu lại nhìn thì thấy một anh chàng xa lạ đứng ở phía sau cậu. Anh ta đang dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá cậu, giống như đang xem bảo bối thần kỳ.
Từ Hải Triều kinh ngạc nói: “Thật là em à?”
Từ Hải Triều cho rằng chính mình nhận sai người vì trong ấn tượng của anh ta, Đường Dục mà không mặc loè loẹt như chim công thì cậu sẽ không ra cửa, hôm nay thời tiết có hơi lạnh, Đường Dục mặc một chiếc áo len có cổ màu trắng ở bên trong, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da lạc đà màu nâu nhạt, sạch sẽ giống như học sinh cấp ba.
Nhìn ánh mắt xa lạ của cậu, Từ Hải Triều nói: “Anh là Từ Hải Triều, bạn của anh em, không nhớ à?”
Không biết có phải do đầu óc nguyên chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ca-man-xuyen-thanh-vai-ac-bach-nguyet-quang/3536399/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.