“Chị Nguyên, đây là bạn của em Đường Lạc, cậu ấy rất có hứng thú với tranh của chị.”
Cậu nhỏ của Hồ Chính Đình và Tần Thời Luật là bạn với nhau, hai nhà Tần Hồ cũng có làm ăn qua lại với nhau, Hồ Chính Đình và Tần Nguyên quen biết nhau trong một buổi yến tiệc, lúc đó giày cao gót của Tần Nguyên bị mắc kẹt, là Hồ Chính Đình giúp đỡ cô ấy.
Ông cụ Tần về già mới có được đứa con gái, Tần Nguyên chỉ lớn hơn Tần Thời Luật ba tuổi, năm nay Hồ Chính Đình 27 tuổi, cách nhau 6 tuổi nhưng Hồ Chính Đình cũng không để vào mắt, gần đây hắn đang theo đuổi Tần Nguyên.
Nhưng Tần Nguyên chỉ xem hắn là một đứa trẻ, không để ý đến sự theo đuổi của hắn.
Hồ Chính Đình trải qua vạn mối tình, tự hắn có nhiều kinh nghiệm theo đuổi người khác: không sống chết bám đuôi, cũng không khiến người ta ghét bỏ, thỉnh thoảng mới xuất hiện trước mắt người đó để lại ấn tượng tốt. Hôm nay Hồ Chính Đình đến đây là do Tần Nguyên mở triển lãm tranh, hắn vốn định mua tranh của Tần Nguyên, nhưng tranh ở phòng triển lãm không để bút danh, hắn không biết trong đó có bức nào là của Tần Nguyên không.
Tần Nguyên nhìn Đường Lạc hỏi: “Thích tranh của tôi à?”
Đường Lạc luôn tạo ấn tượng mình là người khiêm tốn lịch sự, vì vậy cậu ta gật đầu nói: “Lúc trước ở nhà Chính Đình em có nhìn thấy mấy bức tranh của chị, em thấy rất thích.”
Tần Nguyên nhướng mày nhìn Hồ Chính Đình, cô không biết Hồ Chính Đình từng mua tranh của cô.
Hồ Chính Đình đưa tay che ngực và làm động tác bị trúng đạn do bắn tỉa: “Chết thật, bị người đẹp nhìn như vậy em không chịu nổi.”
Tần Nguyên mặc kệ Hồ Chính Đình, cô ấy rót một tách trà đẩy qua cho Đường Lạc: “Hôm nay có thích bức tranh nào không?” Đường Lạc nhận ly trà nói: “Bức tranh ‘Mơ Hồ’ rất đẹp.”
Đây là người thứ hai trong ngày hôm nay tán thưởng bức tranh ‘Mơ Hồ’ của cô rồi, Tần Nguyên cười hỏi: “Là khen tranh, hay là khen người trong bức tranh?”
Đường Lạc cười nói: “Đều đẹp cả.”
Hồ Chính Đình nhanh chóng ôm vai bá cổ Đường Lạc nói: “Là anh em thì đừng có giành bức tranh đó với tôi, bức đó treo ở nhà cậu không thích hợp.”
Đường Lạc không nói lời nào đẩy hắn ra: “Treo ở nhà cậu càng không thích hợp.”
Hồ Chính Đình: “Tình nghĩa anh em có chắc bền lâu~?”
Hồ Chính Đình liên tục ngắt lời Đường Lạc, Đường Lạc muốn tuyệt giao với hắn.
Đường Lạc hỏi Tần Nguyên: “Em có thể mạo muội hỏi một câu, bức “Mơ Hồ” đó là ai vẽ cho chị không ạ?”
Nghe vậy, Tần Nguyên âm thầm lắc đầu trong lòng. Người so với người vật so với vật, cuối cùng vẫn là kém một chút.
Nhưng trên mặt Tần Nguyên cũng không lộ ra thần sắc thất vọng gì hết, cô ấy chỉ nói : “Là một người bạn.”
Hồ Chính Đình không có hứng thú với bạn của cô, hôm nay hắn và Đường Lạc đến đây, ngoại trừ xem tranh ra, còn có mục đích khác. “Nghe nói chủ tịch Tần kết hôn rồi, chị Nguyên, chị có biết chuyện này không?”
Tần Nguyên: “Cậu làm sao mà biết được?”
Chuyện Tần Thời Luật kết hôn người trong nhà bọn họ còn chưa biết, sao mà người ngoài đều biết cả rồi.
Hồ Chính Đình vỗ vai của Đường Lạc nói: “Không giấu gì chị, đối tượng mà chủ tịch Tần kết hôn thật ra là em họ của Đường Lạc.”
Tần Nguyên ngạc nhiên nhìn Đường Lạc, ánh mắt cậu lướt xuống dưới, phát hiện trà mà cô rót qua, một ngụm Đường Lạc cũng không đυ.ng đến.
Đường Lạc không biết uống trà, lúc nhận ly trà cậu ta thấy nóng nên đặt ly xuống trước.
Chỉ thấy Hồ Chính Đình còn đang nói: “Người em họ này của cậu ta suốt ngày chỉ biết gây sự, hai ngày trước còn đánh người bị thương phải vào đồn cảnh sát…”
Hồ Chính Đình hận không thể đem tội lỗi mấy năm gần đây của Đường Dục bày ra trước mặt Tần Nguyên, lúc nói hắn còn không quên nhắc đến người anh em của mình: “Đường Lạc lại không giống vậy, từ nhỏ đến lớn thành tích đều rất tốt, nói ra còn không ai tin hai người bọn họ là anh em.”
“Vậy sao?” Tần Nguyên cười cười, cảm xúc của cô ấy được kiềm chế rất tốt, nhìn không ra là cô ấy có nghe lọt vào tai những lời nói đó của Hồ Chính Đình hay không: “Cảm ơn cậu cho tôi biết những việc này.”
Hồ Chính Đình nói: “Cảm ơn gì chứ, chỉ là em cảm thấy Đường Dục người này rất tệ, chủ tịch Tần kết hôn với cậu ta, tám phần là bị cậu ta lừa rồi.”
Tần Nguyên không sợ Tần Thời Luật bị lừa chút nào hết, những kẻ có gan lừa gạt anh lúc trước, hiện giờ cỏ ở mộ cũng cao bằng đầu người rồi.
Nếu có thể nhìn thấy Tần Thời Luật ăn thiệt, cô cũng rất muốn nhìn xem.
Đợi Hồ Chính Đình nói gần xong rồi, Đường Lạc mới mở miệng cắt ngang lời hắn: “Chị đừng nghe Chính Đình nói bậy, Tiểu Dục cũng không tệ đến vậy đâu, chỉ là từ nhỏ em ấy đã được bố mẹ em chiều hư, nên không được hiểu chuyện cho lắm thôi.”
Tần Nguyên sống đến từng này tuổi, số người cô gặp qua còn nhiều hơn số gạo mà Đường Lạc ăn, Đường Lạc thoạt nhìn trong trẻo lạnh lùng, nhưng cậu ta vừa mở miệng ra cái là mùi trà nồng đậm lan tỏa, khó trách trà cô đưa cho cậu ta đều không uống, hoá ra là do cậu ta “tự mình sản xuất tự mình bán trà”.
“Thực ra hai người không cần nói với tôi những điều này.” Tần Nguyên nói: “Tôi trước giờ đều không quản chuyện của Tần Thời Luật, đối tượng kết hôn của cậu ta là ai đối với tôi mà nói cũng không quan trọng.”
Đường Lạc cảm thấy nói đến đây cũng đủ rồi, nên cậu ta không để cho Hồ Chính Đình nói tiếp nữa, tránh cho Tần Nguyên cảm thấy chán ghét.
Cậu ta lại nói một số chuyện về hội họa với Tần Nguyên rồi cáo từ ra về.
Trước khi đi, cậu ta bưng ly trà đã để nguội lên một hơi uống hết: “Cám ơn trà của chị.”
Tần Nguyên nhìn ly trà được đặt xuống...lãng phí trà của cô ấy rồi.
Trà nguội rồi mới uống thì còn gì là ngon nữa?
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Tần Nguyên uống một chút trà, sau đó lấy điện thoại bấm gọi…
Điện thoại được kết nối, người ở đầu dây bên kia cực kỳ không lịch sự nói: “Có chuyện gì?”
Tần Nguyên thả chân xuống, vuốt thẳng bộ sườn xám của mình nói: “Nghe nói cháu kết hôn rồi?”
Tần Thời Luật cũng không hỏi sao cô biết được, chỉ thấy anh nói: “Ừm, hôm nào đó cháu dẫn em ấy qua gặp cô.”
Tần Nguyên rất hiếu kỳ, Tần Thời Luật độc thân 30 năm, đột nhiên nghĩ thông suốt rồi kết hôn rồi, nhưng giờ cô lại nghe nói nhân phẩm của đối phương chẳng ra làm sao cả.
Tần Thời Luật sẽ tìm một người nhân phẩm không ra gì để kết hôn sao.
Cũng không nói trước được, tên nhóc này chuyện gì mà không làm ra được cơ chứ?
“Nghe nói nhân phẩm đối tượng kết hôn của cháu có vấn đề”, Tần Nguyên cố ý khách sáo: “Không sợ cô không nhìn trúng sao?”
Câu này cũng chỉ có Tần Nguyên dám nói, mà cũng chỉ có Tần Nguyên nói thì Tần Thời Luật mới không tức giận, Tần Thời Luật nói: “Nhân phẩm thì khó nói, nhưng vô lương tâm thì đúng là có thật.”
Chỉ nghĩ đến chuyện mấy ngày nay cả một cuộc điện thoại cậu cũng không gọi cho anh, Tần Thời Luật liền khó chịu, tuy rằng thím Trương nói hầu như ngày nào Đường Dục cũng ở nhà, nhưng anh vẫn thắc mắc những lúc ra ngoài cậu đã đi gặp những ai.
Tần Nguyên hiếm khi nghe được ngữ khí oán trách từ miệng của Tần Thời Luật, kinh ngạc nói: “Yo, vậy mà lại còn có người có thể làm cháu tức giận sao, thật mới mẻ nha.”
Chuyện mới mẻ thì còn nhiều lắm, em ấy còn không để phần cơm lại cho cháu trai của cô đấy!
Tần Thời Luật than thở: “Em ấy chính là ‘tổ tông’ của cháu.”
Tần Nguyên không tưởng tượng được ra người như thế nào mà có thể khiến anh gọi là tổ tông, nghĩ đến những lời Hồ Chính Đình vừa nói lúc nãy, không lẽ cháu dâu của cô là một kẻ không sợ ai còn khó quản hơn Tần Thời Luật.
Nghĩ đến đấy Tần Nguyên lại cảm thấy đau đầu.
Đưa một người như vậy về nhà tổ, còn không phải sẽ lật trời hay sao?
Tần Nguyên kể lại chuyện Hồ Chính Đình và anh họ của Đường Dục đến chỗ cô ấy nói những lời ác ý về Đường Dục cho Tần Thời Luật nghe: “Thật thật giả giả cô không tin, cô sẽ tự mình xác nhận sau khi cô gặp được người, có điều cô không thích người anh họ này của cháu dâu cho lắm.”
Tần Thời Luật không có hứng thú với chuyện của người khác.
Không nghe thấy anh nói gì, Tần Nguyên biết anh lười để ý những chuyện này, cô hỏi: “Đối tượng kết hôn của cháu tên là gì?”
Tần Thời Luật nói: “Đường Dục, chữ Dục trong rực rỡ xán lạn.”
Đường Dục rực rỡ xán lạn đã ba ngày liền không đi ra ngoài rồi, nếu không phải Dư Lạc Dương gọi điện thoại, thì cậu cũng quên mất chuyện hôm nay phải đến Đàm Phượng Lâu rồi.
Một tuần lễ trôi qua, vết bầm tím trên hốc mắt của Dư Lạc Dương cũng nhạt hơn, nhưng cũng lan rộng ra không ít, lúc này, trông Dư Lạc Dương giống y như một con gấu trúc lớn đang tiến hóa.
“Chúng ta phải nói trước, một lát đến đó chỉ xem chứ không mua, chỗ đó là nơi đốt tiền, bỏ vào rồi là không ra được.” Dư Lạc Dương sợ chết khϊếp cái tật giơ tay nói mua là mua của Đường Dục.
Đàm Phượng Lâu và chợ đồ cổ lại không giống nhau, chợ cổ là xem nhãn lực và vận may, nhưng ở Đàm Phượng Lâu là xem đồ vật ở trong tay ai là đáng tiền nhất, chắc chắn là hôm nay bọn họ có thể nhìn thấy được món đồ tốt gì đó, Dư Lạc Dương sợ Đường Dục lên cơn co giật thấy gì mua đó.
Đường Dục vẫn là câu nói cũ đó: “Tôi không có tiền.”
Dư Lạc Dương không tin: “Chồng của cậu không cho cậu tiền sao?”
“...Cho rồi.”
Đường Dục luôn mang theo tấm thẻ mà Tần Thời Luật cho ở bên người, bởi vì không biết ở bên trong có bao nhiêu tiền, nên cậu chỉ dùng để mua sắm trên mạng, nhưng nếu dùng để mua những thứ mà cậu muốn mua, sợ rằng là mua không nổi.
Dư Lạc Dương nói: “Tóm lại là cậu đừng có thấy gì cũng mua là được, cậu cũng nên tiết kiệm cho chồng cậu một chút, nuôi một đứa ăn tiêu hoang phí như cậu đâu có dễ.”
Đường Dục vừa muốn bác bỏ rằng mình không có hoang phí, thì nghe Dư Lạc Dương nói: “Đợi qua mấy năm nữa anh ta nuôi cậu đến hói đầu, lúc đó cậu chỉ có khóc.”
Đường Dục: “...”
Cậu tưởng tượng một chút dáng vẻ hói đầu của Tần Thời Luật, sắc mặt biến đổi.
Không được, đừng mà.
Tần Thời Luật không được hói đầu.
Niềm vui của cậu có thể vì điều này mà biến mất đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]