Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Diệp Mặc lấy từ trong áo ra một vật nhỏ như hạt mè, Chu Hoành Sinh đã lập tức hiểu ra. Người thanh niên này đã đắc tội với "liên minh ngầm", thậm chí còn bị người ra âm thầm theo dõi.

Sắc mặt của Chu Hoành Sinh cũng rất khó coi, nếu không vì John Jay đã đến, thì ông ta đã động thủ với Diệp Mặc từ lâu, thì ra kẻ tiết lộ tin tức bang hội của mình chính là hắn, sự nhiệt tình muốn chiêu mộ hắn cũng giảm thiểu đáng kể, người thanh niên này tuy giỏi võ, nhưng không phải là người ông ta cần, nói cách khác thì hắn không nhạy bén lắm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sắc mặt của Diệp Mặc cũng không dễ coi, sự kết dính của vật này rất mạnh, lại nhỏ, lúc hắn túm lấy cổ họng tên da đen, không ngờ tên đó còn bình tĩnh được mà gắn tín hiệu đó lên người hắn, Diệp Mặc bóp chặt tay, cái vật đó lập tức biến mất.

Lúc này một người da trắng cao to đã tiến vào phòng trên mặt đất, tầng hầm quả thật rất nhỏ, cho dù lúc này đã có sáu mươi người, nhưng thêm bọn John Jay ba mươi mấy người nữa thì không thể chen vào được.

John Jay vừa vào đến thì nhìn thấy Diệp Mặc, tuy cái tín hiệu đã hoàn toàn mất sóng, nhưng y đã định vị Diệp Mặc, nhưng y không ngờ ở đây lại có nhiều người như thế, cái biểu hiện kinh ngạc của y lập tức trở nên lạnh lùng.

- Năm người của "liên minh ngầm" chính là mày đã giết đúng không? Lusen cũng là mày giết đúng không?

Cái tên John Jay là một tên thông thạo tiếng Trung, tiếng Trung tốt hơn nhiều so với tên tài xế đã chở Diệp Mặc. Chỉ là nét phẫn nộ trên mặt của y ai cũng có thể thấy, vả lại vừa đến thì đổ một lốc câu hỏi dày đặc cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh lùng,

- Không sai, mấy tên đó đều do tôi giết, thùng ma túy của tụi bây cũng do tao đốt, vả lại tôi còn tìm thấy một thùng Đô la nữa.

Thạch Khai Căn không ngờ Diệp Mặc còn đắc tội cả với "Liên minh ngầm" nữa, còn bị người ta đem người bao vây tại một địa bàn của một bang hội khác, nếu chuyện này được nói bởi một người khác thì chắc y sẽ cho người này điên rồi. Y chưa từng nghe nói ai đã đắc tội với "Liên minh ngầm" và "Hồng Vũ bang" mà còn sống sót, ngày xưa không có, nhưng còn bây giờ?

Vốn dĩ khi tất cả mọi người đều nghĩ John Jay sẽ nổi giận, thì không ngờ y lơ qua Diệp Mặc, quay lại nói với Chu Hoành Sinh:

- Ông Chu, người này là kẻ thù của chúng tôi, không biết hắn có quan hệ gì với các ông?

Chu Hoành Sinh nghe thấy lời của John Jay là muốn "Hồng Vũ bang" tránh xa chuyện này, đột nhiên ông ta muốn nói rằng Diệp Mặc không có quan hệ gì ở đây cả, hiện giờ "Hồng Vũ bang" sắp giáp chiến với "Sơn khẩu bang" rồi, Chu Hoành Sinh không muốn giờ phút quan trọng này mà đi gây chiến với "Liên minh ngầm".

Chỉ là lời của Chu Hoành Sinh đã bị cô gái có diện mạo bình thường đứng bên cạnh cướp lời, lần đầu tiên cô ta chủ động nói:

- Anh ta là bạn của "Hồng Vũ bang" chúng tôi, nếu "liên minh ngầm" động thủ với anh ta trên địa bàn của chúng tôi là coi thường chúng tôi, thì bang chúng tôi sẽ coi đây là sự khiêu chiến, cho dù các anh có ân oán gì với anh ta, thì xin rời khỏi đây hãy nói.

Lời cô ta vừa thốt ra, không những Chu Hoành Sinh ngây người ra, mà ngay cả Diệp Mặc cũng thế. Theo hắn nghĩ thì Chu Hoành Sinh nhất định sẽ thừa nước đục thả câu, vả lại hắn cũng nhìn thấy được chuyện đó trong mắt ông ta, không ngờ bên cạnh Chu Hoành Sinh còn có một người phụ nữ như thế, chẳng lẽ cô ta đã nhìn thấy được chuyện gì sao?

Người phụ nữ này thật không đơn giản, cho dù cô ta đã thấy được chuyện gì, Diệp Mặc vẫn cảm thấy lòng dạ cô ta hơn hẳn Chu Hoành Sinh. Lúc này mà dám nói những lời như thế thật sự là không có óc suy nghĩ. Những lời này lợi ích duy nhất là khiến Diệp Mặc cảm thấy mến cô ta một chút, nhưng chỉ một chút thôi, dù sao cô ta cũng đâu nói là sẽ bảo vệ hắn kia chứ.

- Hừ, tôi có thể không giết hắn ở đây, nhưng tôi nhất định phải đem hắn đi.

John Jay vừa phẩy tay thì đột nhiên tay y xuất hiện phi đao, không ai nhìn thấy y rút phi đao từ đâu ra, trừ Diệp Mặc.

- Không được, anh không được mang anh ta đi, anh phải để anh ta tự đi ra ngoài, còn sau đó là chuyện của các anh.

Người phụ nữ đó tiếp tục nói.

John Jay cười lạnh lùng,

- Chẳng lẽ bọn mày nghĩ tao sợ "Hồng Vũ bang" của bọn mày sao? Cô chỉ là một người phụ nữ, chẳng lẽ cô là bang chủ ở đây sao? Chu bang chủ, ông có ý gì hãy nói thẳng ra đi.

Chu Hoành Sinh lộ vẻ khó xử, ông ta rất không đồng tình ý kiến của cô ta, nhưng ông ta lại không biết nên xử lý thế nào.

Nhưng Chu Hoành Sinh chưa đáp thì người phụ nữ đó lại tiếp tục nói:

- Đương nhiên tôi không phải là bang chủ, nếu tôi là bang chủ thì tôi sẽ chỉ thị rằng Diệp Mặc được bang hội chúng tôi bảo vệ, không có ai được động đến anh ta.

Nghe thấy lời này, Chu Hoành Sinh giật mình, ông ta nhìn Diệp Mặc đang rất bình thản, nói thật ra thì từ khi phát hiện Diệp Mặc bị người khác gắn tín hiệu theo dõi lên người thì ông ta đã liệt hắn vào hạng phải giết. Ông không hiểu tại sao một Hoàng Mân vẫn luôn sáng suốt, nhưng giờ đây lại phạm phải một sai lầm to lớn trên cái người họ Diệp này kia chứ.

Lần đầu tiên Chu Hoành Sinh phản bác lại lời của Hoàng Mân, ông ta phẩy tay ngắt lời cô ta, rồi nói với John Jay:

- Người này không hề có quan hệ gì với "Hồng Vũ bang" cả, các anh muốn làm gì thì chúng tôi cũng không nhúng tay vào đâu.

Tuy những lời này nghe có vẻ nhu nhược, nhưng Diệp Mặc dù sao cũng chỉ là một người mà Chu Hoành Sinh muốn giết, bây giờ chỉ là mượn John Jay ra tay mà thôi.

Hoàng Mân đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Chu Hoành Sinh một cái:

- Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ một lát.

Chu Hoành Sinh nghĩ rằng Hoàng Mân sợ phải nhìn thấy cảnh máu me, hoặc lời của cô ta lần đầu tiên bị mình cự tuyệt nên cô ta cảm thấy không vui, ông ta cũng chẳng để tâm, lập tức nói,

- Sau này khi nói chuyện hãy suy nghĩ một chút.

Đợi khi Hoàng Mân đi khỏi, John Jay vung vẩy phi đao trong tay, nói bằng tiếng Trung lưu loát:

- Phi đao này là năm xưa một người Hoa Hạ đã dạy cho tôi, tôi đã dùng nó để chém chết bao nhiêu người Hoa, hôm nay lại thêm một tên nữa.

- Người đã dạy phi đao cho mày đâu rồi.

Diệp Mặc hỏi giọng lạnh lùng.

- Ông ta à, ha ha, phi đao đầu tiên của tôi chính là máu của ông ta. Mày hỏi ông ta đang ở đâu sao? Có thể mày sẽ gặp ông ta trên thiên đàng đấy.

Nói xong John Jay vung tay, cây đao trong tay y đã biến mất, không ai nhìn thấy nó đang ở đâu nữa.

Diệp Mặc nắm lưỡi dao trong tay lạnh lùng nói:

- Nếu mày không giết cái người đã dạy mày phi đao, thì tao cũng đi giết thôi, cũng may mày đã làm việc đó giúp tao. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó mà cũng dám chơi phi đao trước mặt tao sao.

Cho dù John Jay không đi giết sư phụ của y, thì Diệp Mặc cũng không rảnh đi giết cái tên ấy. Chỉ là loại người như ông ta đến lòng dạ của đệ tử mà cũng không nhìn rõ được, có thể nói ông ta bị mù, chết cũng đáng.

- Mày…

Ước Hàn Kiệt ngây người ra, y nhìn thấy rất rõ ràng là Diệp Mặc đã dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao mà y đã phóng ra lúc nãy, lưỡi đao của y mà cũng có kẻ dùng tay bắt trúng sao? Điều đó khiến cho đầu óc của y không cách nào hình dung ra được.

Phải biết rằng tốc độ phóng đao của y đã nhanh hơn viên đạn từ lâu, thậm chí y có thể dùng đao để đỡ viên đạn, nhưng hôm nay lại có kẻ dùng tay để bắt lưỡi đao của y, chuyện này thật không thể tưởng tượng.

John Jay ngây người ra, người y mang tới cũng vậy, thậm chí người của "Hồng Vũ bang" cũng thế. Phi đao của John Jay tuyệt đối nhanh hơn cả viên đạn, với cự ly gần như thế, mà có kẻ dùng tay đỡ được, không, phải nói là dùng hai ngón tay kẹp lại mới đúng. Điều đó chẳng phải là đạn dược đối với hắn cũng chẳng là gì sao?

Chu Hoành Sinh giật mình một cái, hình như ông ta cảm thấy mình như đã làm sai chuyện gì đó.

- Như thế mà cũng đòi chơi đao sao, hôm nay tao sẽ dạy mày một chút, hãy xem bây giờ tao sẽ đóng đinh mày xuống đất, hãy lo cái chân trái của mày đi.

Diệp Mặc lạnh lùng nói xong, phi đao trong tay quạt một đường đẹp mắt, trực tiếp bay đến mặt chân trái của John Jay, đến khi không còn cán.

- Á …

Một tiếng thét kinh khủng, John Jay muốn đỡ cái chân mình lên, nhưng y phát hiện mình không thể nhúc nhích, đúng là y đã bị phi đao đóng đinh trên mặt đất, còn là cây phi đao của y nữa chứ. Y nhìn rõ Diệp Mặc phóng đao, nhưng không cách nào tránh được. Hình như là y chỉ nhìn thấy hành động phi đao của Diệp Mặc, sau đó thì cái mặt chân trái đã bị đóng đinh trên đất.

Im lặng.

Cả phòng im phăng phắc.

"Tam Tức phi đao" John Jay đã bị phi đao của chính mình đóng đinh trên đất, không cử động được, chỉ có thể nhìn thấy sự kinh hoàng trong đôi mắt sợ hãi vô biên của y mà thôi, và cái biểu hiện đến giờ phút này vẫn không tin được cái sự thật này.

Chu Hoành Sinh cảm thấy đôi tay mình đang run rẩy, ông ta khẳng định nếu phi đao lúc nãy mà Diệp Mặc phóng trúng vào cổ họng ông ta, thì ông ta cũng không cách gì tránh được. Cũng có thể nói rằng nếu Diệp Mặc muốn ông ta chết thì hẳn giờ đây ông ta chỉ còn là người chết.

Sau vài giây vắng vẻ, những người mà John Jay đem tới mới biết được người cầm đầu của bọn chúng đã xảy ra chuyện gì, bọn họ lập tức cầm lấy súng, thậm chí có người còn cầm mã tấu.

Diệp Mặc hừ lạnh lùng một tiếng, đồng thời trong tay rút ra một thanh trường đao, sau vào tiếng "leng keng", Diệp Mặc đã xông vào bọn họ.

Nói chính xác hơn là Diệp Mặc chỉ chạy qua bọn họ một lần, sau đó lại chạy trở về. Đợi mọi người kịp phát hiện thì hắn đã trở về vị trí cũ, trường đao trên tay hắn đã biến mất, trên người hắn sạch sẽ không hề có chút dấu vết gì.

Đến lúc này người ta mới phát hiện hai mươi mấy người mà vắng vẻ đem theo, từng người ngã quỵ xuống, sau đó máu phun không ngừng.

"Bùm" một tiếng, lúc này hơn hai mươi mấy người "liên minh ngầm", ngoại trừ John Jay vẫn kinh hãi đứng đó những người còn lại không ai sống sót, mùi máu tanh lúc này mới truyền đến, mặt đất tràn đầy vết máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.