Chu Hoằng Sinh ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, nếu không phải nhìn thấy toàn thi thể trên đất thì ông ta cũng nghĩ mình bị hoa mắt. Rất hiển nhiên là ông ta không bị hoa mắt. Tiếng "leng keng" là tiếng Diệp Mặc dùng đao để đỡ đạn.
Cả đời Chu Hoành Sinh đã gặp rất nhiều cao thủ, thậm chí còn cho rằng mình đã chạm đến đỉnh điểm cao thủ rồi, bây giờ ông ta mới biết mình không là gì cả. Người thanh niên kia mới đích thực là cao thủ, cũng có thể hắn không còn là cao thủ nữa, hắn thật sự không thể xem là người bình thường được. Loại người gì mà có thể đem cổ võ tu luyện được đến mức ấy? Tuyệt đối không thể.
Chỉ chạy vèo qua một cái, hai mươi mấy nhát dao, hai mươi mấy tên "liên minh ngầm" không một ai sống sót, cái thủ đoạn này…
Nghĩ đến đây, Chu Hoành Sinh đã không dám nghĩ tiếp, mồ hôi lạnh tuôn ra từ sống lưng ông ta, không khống chế được. Dám mời người ta đến "Hồng Vũ bang" thật ra chẳng phải là gan dạ gì, mà người ta cũng đâu coi "Hồng Vũ bang" ra gì đâu. Nếu người đó muốn tiêu diệt "Hồng Vũ bang" thì cũng giống như lúc nãy, hắn sẽ chạy một vòng ngang qua các anh em của ông vậy.
Mồ hôi lạnh tuôn ra càng lúc càng nhiều, sau cùng đã ướt hết áo, nhưng ông ta chẳng dám động đậy gì, chỉ là căng mắt theo dõi Diệp Mặc.
Nếu như nói là hối hận, thì không ai có cái giây phút này của ông ta, lúc nãy đã cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159407/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.