Ông lão cười ha hả, phất phất tay.
- Tiểu Khổ cháu không cần lo lắng. Ông sẽ để ý tới chừng mực.
Nói xong ông già này thoáng nhìn qua Diệp Mặc, lại giải thích một câu.
- Sức khỏe của tôi không được tốt. Lần này là do Tiểu Khổ đưa tôi đến San Francisco để khám bệnh đấy. Đồng thời cũng giống cậu, tôi thuận tiện đến thăm một người bạn già. Không có vấn đề gì, cậu đưa tay cho tôi xem.
Lúc này Diệp Mặc mới giật mình. Hoá ra ông ta cũng biết mình bị bệnh. Tuy nhiên bệnh của ông lão này ngay cả thần thức của hắn cũng không nhìn ra được. Ngoại trừ tử khí ra, có thể nói là ông ta không có bất kỳ biến hóa gì. Bản thân ông ta làm thế nào lại biết được? Theo lý thuyết, nếu bệnh của ông ta không biểu hiện dấu hiệu của căn bệnh ra ngoài, hẳn là mình cũng không nhận ra được. Nếu nói ông ta cũng biết mình có tử khí, về điểm ấy bất kể thế nào, Diệp Mặc là cũng không sẽ tin được.
- A!
Lúc này ông lão vừa nắm được bàn tay Diệp Mặc lại phát ra một tiếng đầy kinh ngạc.
Trong lòng Diệp Mặc hơi chấn động, lập tức hỏi:
- Chẳng lẽ ông đã nhìn ra sự khác lạ trên tay tôi sao?
Ông lão trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới cau mày nói:
- Tướng tay của anh bạn trẻ rất kỳ quái. Không ngờ tôi không nhìn ra được quá khứ và tương lai. Không đúng, thiên mệnh của cậu hình như đã bị sửa đổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159018/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.