Vừa rồi khẩu súng kia còn ở đó, sao bây giờ lại đột nhiên đã không thấy tăm hơi? Diệp Mặc nghĩ thầm, hắn chỉ nói vài câu với Mông Cửu Sơn thôi mà. Thần thức của Diệp Mặc lại quét ra ngoài. Hắn nhanh chóng cảm ứng được dấu hiệu thần thức của hắn.
Mông Cửu Sơn cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc. Trong lòng tự nhủ người phụ nữ phía trước muốn đổi chỗ với cậu ta, bởi vì bà ta muốn mình xem tướng cho bà ta mà thôi. Chuyện đó với chuyện người thanh niên bên cạnh có phải là bác sĩ hay không thì có quan hệ gì?
Người phụ nữ trung niên kia kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, trong lòng đang suy nghĩ, cậu thanh niên này nói mình là bác sĩ là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta...
Thần thức của Diệp Mặc lại bắt được dấu hiệu thần thức của mình. Hắn cười với người phụ nữ trung niên kia nói:
- Tôi nói tôi là bác sĩ, bởi vì tôi có thể khám bệnh giúp cô. Có lẽ bệnh của cô không cần tìm đại sư Mông Cửu Sơn, chỉ cần tìm tôi là được rồi.
- Cậu biết tôi có bệnh sao? Hơn nữa cậu nói cậu còn có thể khám bệnh giúp tôi à?
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, thậm chí còn quên cả chuyện đổi chỗ với Diệp Mặc để tiếp tục dây dưa với Mông Cửu Sơn.
Diệp Mặc gật đầu.
- Không sai. Tôi có thể nhìn thấy cô đang bị bệnh. Mà tôi lại chuyên trị bệnh nan y khó chữa. Bệnh mà người khác bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159016/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.