Mụ đạo cô nghe xong lời Diệp Mặc nói, khuôn mặt không hề thể hiện bất cứ điều gì, bà ta chỉ đưa ra một viên thuốc, ném cho Diệp Mặc nói:
-Thuốc này có tác dụng rất tốt với vết thương của cậu, uống đi.
Diệp Mặc nhận lấy viên thuốc, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi. Lúc hắn tu luyện ở Lạc Nguyệt, chủ yếu là theo sư phụ học luyện thuốc và luyện đan, bình thường thì hắn có thể nhìn ra dược liệu cầm trên tay là gì.
Viên thuốc màu đen này cũng không phải là thứ thuốc trị thương tốt, vì phương pháp luyện thành rất kém, thành phần bên trong còn có "Tân Thức Thảo", vừa ngửi là Diệp Mặc có thể nhận ra ngay.
"Tân Thức Thảo" vị cay, còn có chút độc, sau khi dùng có thể khiến người dùng bị mất đi ngũ giác. Mặc dù chuyện đó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng Diệp Mặc biết một khi đã nuốt thứ cỏ đó vào bụng, thì một giờ sau tai sẽ không thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, hơn nữa còn không thể nói chuyện được. Thậm chí nếu không giải độc trong vòng bảy bảy bốn chín ngày, thì sẽ không thể nào giải độc được nữa. Nhưng với Diệp Mặc chỉ cần có "Liên Sinh Đan" không cần phải đến 49 ngày, 49 năm sau thì hắn vẫn có thể giải được độc.
Mụ đạo cô này quả thật là độc ác, không ngờ lại cho hắn uống loại thuốc này, lẽ nào bà ta không biết là mình đã giúp bà ta sao?
-Giai Uấn sư phụ, thật ra chân của tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158957/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.