Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc là người quyết đoán, sau khi hắn nghĩ đến tính nguy hiểm của sự việc, liền biết rằng vào lúc này mà gọi Hứa Bình lại chỉ phí công mà thôi, hoặc chỉ có thể phản tác dụng.

Cách duy nhất chính là điều tra thử, Đông Phương Vượng có thật là đã cài rất nhiều bom ở thành Lạc Nguyệt hay không.

Nếu quả thật có cài bom, thì cách duy nhất của hắn chính là thừa lúc Đông Phương Vượng còn chưa cho nổ, hắn sẽ giải quyết toàn bộ số bom đó trước.

Diệp Mặc nghĩ đến đây, thần thức của hắn liền quét ra ngoài, ngay cả dưới lòng đất cũng không bỏ qua.

May là lúc này thần thức của hắn đã tiến đến nơi hơn hai mươi mét, dù có xuống dưới bùn đất cũng có thể xuống sâu mấy trăm mét.

Sắc mặt của Diệp Mặc nhanh chóng trở nên khó coi, hắn quả nhiên đã phát hiện ra bom, hơn nữa còn là bom hẹn giờ.

Bom hẹn giờ với hiệu ứng bức xạ hạt nhân, loại bom như thế này mỗi một quả đều có thể giết chết hàng trăm ngàn người, đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là hậu quả bức xạ, nếu có nhiều loại bom như thế này, thì cả thành Lạc Nguyệt chết chắc rồi, tên Đông Phương Vượng này đúng là đồ điên.

Diệp Mặc bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy biện pháp của mình cũng không phải là không có chút tác dụng gì. Nếu những quả bom này được người trong thành làm nổ, vậy thì nhất định phải thông báo cho Đông Phương Vượng mới có thể kích nổ.

Bất kể là người bên ngoài hay trong thành cho nổ bom, đều phải báo với Đông Phương Vượng, như vậy thì, hắn cắt đứt toàn bộ đường dây liên lạc của Lạc Nguyệt cũng có ích.

Ngay sau đó, Diệp Mặc đã rời khỏi phòng hội nghị, hắn phải đào mấy quả bom này lên trong thời gian ngắn nhất.

Thần thức của Diệp Mặc mạnh mẽ, thần thức của hắn quét ra khắp nơi, những quả bom này gần như cách mười mét là có một quả, không những phân bố hợp lý đều đặn, hơn nữa ở nơi càng đông người thì loại bom này càng nhiều.

Diệp Mặc bắt đầu nổi giận, hèn gì mà Phương Vĩ lại bị khống chế. Dưới sự phối hợp của thành chủ thành Lạc Nguyệt và các nơi, muốn gài mấy quả bom này, quả thật rất đơn giản.

Lạc Nguyệt chắc chắn phải đổ máu rồi. Những người này ẩn nấp rất kĩ, nếu Diệp Mặc đã quyết định ra tay, thì hắn sẽ không mềm lòng.

Từng quả bom một bị Diệp Mặc đào lên ném vào thế giới trang vàng, Diệp Mặc biết rằng dù có thiết bị điều khiển từ xa, cũng không có cách nào điều khiển tín hiệu vào tới thế giới trang vàng của hắn, nên hắn rất yên tâm.

Vị trí đặt những quả bom này rất lạ, thậm chí rất kì cục, có quả ở trong lòng cây, có quả ở trong nước, có quả trong đất bùn, thậm chí còn có quả ở giữa đường cái của quảng trường hoặc ở trong vách tường.

Có thể nói nếu không phải là Diệp Mặc, mà đổi thành bất cứ người nào. Không có vị trí xác thực, thì những quả bom này cũng không có cách nào dời đi hoàn toàn. Không có sự ủng hộ của một chủ quản thành phố, thì những quả bom này cũng không có cách nào được gài vào.

Dựa vào vị trí lắp đặt của những quả bom này, Diệp Mặc liền biết rằng đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể làm xong trong một sớm một chiều. Xem ra Đông Phương Vượng đã dòm ngó Lạc Nguyệt từ lâu lắm rồi.

Những quả bom này giống như hạt nhân cỡ nhỏ vậy, mỗi một quá đều vô cùng đắt giá. Tên Đông Phương Vượng này thật đúng là có tiền mà. Nếu mấy quả bom này bị kích nổ thật, có thể nói người chịu tổn thương nhiều nhất chỉ có dân chúng Lạc Nguyệt mà thôi.

Hơn nữa có thể làm ra chất phân hạch từ hình thức bom hẹn giờ, lai lịch của quả bom này tuyệt đối không đơn giản. Diệp Mặc cho rằng, dù Đông Phương Vượng có thông minh thế nào, có bản lĩnh và có tiền đến mấy, cũng không có cách nào làm được điều này.

Trừ khi là Diệp Tinh. Nhưng Diệp Tinh không thể nào làm chuyện như vậy, tuy Diệp Mặc chưa kịp hỏi Diệp Tinh đi đâu. Nhưng hắn tin rằng Diệp Tinh sẽ không làm như thế.

Từ đó có thể thấy, Đông Phương Vượng nhất định có người hợp tác cùng, hơn nữa người hợp tác với y thật không đơn giản, ít nhất cũng có sức mạnh khoa học kĩ thuật như "Bắc Sa".

Với thần thức của Diệp Mặc và tốc độ của hắn, kiếm ra tất cả bom trong thành Lạc Nguyệt cũng mất nửa ngày.

Tổng cộng có năm mươi chín quả bom. Sau khi Diệp Mặc bỏ những quả bom này vào thế giới trang vàng, kiểm tra tới lui nhiều lần, xác nhận không còn quả bom nào nữa, mới chịu thôi.

Sau chuyện này, điều hắn phải làm đầu tiên chính là, lập vài thiết bị dò bom tự động trong thành, một khi phát hiện ra bom, lập tức báo động toàn thành.

Diệp Mặc vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bộ đàm liền truyền đến tin của Hứa Bình.

- Chú ba, Dương Cửu vốn luôn theo sau Diệu Đồng hiện giờ đã làm phản, hơn nữa còn giết chết mấy binh lính…

Hứa Bình biết Diệp Mặc rất niệm tình xưa, Dương Cửu là người theo Diệp Mặc từ rất sớm, bây giờ làm phản không biết Diệp Mặc sẽ đối xử với ông ta như thế nào.

Dương Cửu? Diệp Mặc liền nhớ lại chuyện thu nhận Dương Cửu và Hàn Tử ở Ninh Hải. Bọn họ đều là người của "Địa Sát", còn do hắn giúp họ rút sâu độc, không ngờ mình vừa đi khỏi, thì ông ta đã làm phản rồi. Dương Cửu đã phản bội, còn Hàn Tử thì sao?

- Tôi đến đó một chuyến.

Diệp Mặc nói xong, liền đến chỗ của Hứa Bình.

Lúc này ở ngoài trên cơ bản đã trở nên yên tĩnh, còn Dương Cửu đã bị Hứa Bình khống chế, đang trói vào một cây cột. Xung quanh có vài binh sĩ bị giết, nhưng xem ra Hứa Bình đã khống chế được cục diện.

Dương Cửu dù đã bị trói lại, trên mặt vẫn tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi ông ta nhìn thấy Diệp Mặc đến, trong mắt liền toát lên sự sợ hãi, ông ta không ngờ rằng Diệp Mặc lại trở về. Áp lực mà Diệp Mặc gây ra cho ông ta, đã không cách nào xóa bỏ được.

Đừng nói là Dương Cửu, cả binh lính trong quảng trường, khi thấy Diệp Mặc đến, ai ai cũng nín thở, đứng thẳng người.

Gần như trên 90% trong bọn họ chưa từng gặp qua Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc đã là một truyền thuyết ở thành Lạc Nguyệt, một truyền thuyết không thể vượt qua.

Trải qua nhiều năm như vậy, chuyện Lạc Nguyệt do Diệp Mặc sáng tạo ra đã sớm được lan truyền khắp thành Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Dương Cửu, lạnh nhạt hỏi:

- Tôi nhớ ông có một biệt hiệu gọi là Cửu Thúc, tôi rất muốn hỏi ông, Diệp Mặc tôi bạc đãi ông khi nào? Hay là Lạc Nguyệt của tôi đã từng bạc đãi ông? Để ông phải phản bội Lạc Nguyệt?

- Tôi…

Dương Cửu có thể không sợ Hứa Bình, nhưng ông ta không tài nào không sợ Diệp Mặc.

Hứa Bình ở bênh cạnh cười nhạt, nói:

- Dương Cửu, không phải lúc nãy ông nói tôi không dám giết ông sao? Thành Lạc Nguyệt nằm trong sự khống chế của chủ tử của ông sao?

Dương Cửu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bớt sợ hãi, nghiến răng nói:

- Phải đó, tôi từng nói thế, Diệp Mặc, tôi biết cậu có bản lĩnh. Nhưng cậu không thể giết tôi, vì ta biết rằng một khi giết chết tôi, Lạc Nguyệt lập tức sẽ tiêu đời.

- Ồ, tại sao vậy, ông nói thử xem.

Hứa Bình vẻ mặt mỉa mai nhìn Dương Cửu, không hề tin lời nói của ông ta. Nếu không phải sợ Diệp Mặc không muốn giết Dương Cửu, thì Hứa Bình y đã sớm ra tay rồi.

Trong mắt Dương Cửu bỗng toát lên sự hoảng sợ, ông ta nghĩ đến người không gì là không làm được kia, tên thiếu chủ kia quả thực là ma quỷ, dường như bất cứ điều gì y cũng có thể làm được.

Y nói phải đánh bại Úc Diệu Đồng, kết quả y quả nhiên đã thành công. Y nói muốn đánh bại tư lệnh lục quân Quách Khởi, cũng đã thành công, y nói muốn để Đông Húc Chân trở thành đệ nhất phó thành chủ, kết quả là ngày thứ hai sau khi y nói xong, Đông Húc Chân thật sự chính là đệ nhất phó thành chủ của Lạc Nguyệt.

Nên y nói Diệp Mặc không dám giết mình, nhất định là thật, Diệp Mặc cũng rất đáng sợ, nhưng so với tên thiếu chủ kia, dường như Diệp Mặc an toàn hơn.

Diệp Mặc nhìn Dương Cửu, biết điều ông ta lo không phải là mình có muốn giết ông ta hay không, mà là ông ta đang nghĩ đến chuyện khác. Đột nhiên Diệp Mặc cảm thấy không còn hứng thú nói thêm gì nữa, hắn chỉ hỏi một câu:

- Hàn Tử đi đâu rồi? Chị Úc có phải là do ông ra tay bắt không?

Dương Cửu giật mình một cái, trả lời trong vô thức:

- Hàn Tử bị tôi giết rồi, Úc Diệu Đồng là do tôi bắt…

Diệp Mặc không chờ Dương Cửu nói dứt lời, liền khoát tay nói:

- Giết.

- Không, Diệp Mặc cậu không thể giết tôi. Thiếu chủ đã nói, cậu giết chết tôi, thì Lạc Nguyệt sẽ tiêu đời.

Dương Cửu đột nhiên phản ứng trở lại, nhưng Diệp Mặc quay đầu lại không thèm nhìn ông ta một cái. Mấy bước là đã biến mất ngoài quảng trường.



Khi Diệp Mặc trở lại phòng họp, Hư Nguyệt Hoa đã trở về rồi. Hứa Bình còn ở bên ngoài chỉ huy.

Cùng trở về còn có Úc Diệu Đồng, Tàng Gia Nghiêm, Hoàng Ức Niên, Lý Tam Đao, Quách Khởi, Lư Lâm, Phương Nam, Phương Vĩ, ngoài ra Thi Tu và Tống Tiểu Vân vợ hắn cũng có mặt, ngay cả tư lệnh không quân Thư Đức Mạn vừa nãy không tham gia hội nghị cũng cố tình đến.

Là tội phạm chính trị, những người này tuy bị nhốt lại, nhưng Đông Phương Vượng rõ ràng không tính giết bọn họ, nên cũng coi như khỏe mạnh.

Tuy mọi người đều biết Diệp Mặc đã trở về, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Mặc bước vào, bọn họ mới dám tin, đây là sự thật.

Tất cả đều đứng dậy, đối với bọn họ mà nói, Lạc Nguyệt xảy ra bất kì chuyện gì, chỉ cần Diệp Mặc trở về, thì sẽ không có chuyện gì.

Tuy Diệp Tử Phong cũng đến phòng hội nghị, nhưng nhìn thấy nhiều tiền bối như thế này vì y mà bị nhốt, y mới hiểu ra bản thân mình tệ thế nào.

Diệp Mặc nhìn các lão bằng hữu trước đây cùng mình đến Lạc Nguyệt xông xáo, trong lòng không khỏi thổn thức, may là hắn đã trở về, nếu hắn không trở lại, sau cùng khi Lạc Nguyệt lọt vào tay nhà Đông Phương, thì những người này đều sẽ bị giết.

- Anh Tàng, chị Úc và Hoàng tư lệnh nữa, Diệp Mặc tôi có lỗi với mọi người, lại để cho một nơi như Lạc Nguyệt xảy ra chuyện thế này, tôi thật sự rất hổ thẹn. Đây là nhà của chúng ta, mà lại để cho người khác tiến vào gây bất lợi cho mọi người, đó là sai lầm của tôi…

Diệp Mặc chắp tay xin lỗi từng người, dù nói thế nào, những người này đều là người lập công cho Lạc Nguyệt trước đây, nhưng lại vì người khác mà bị nhốt vào tù.

Hư Nguyệt Hoa lại thổn thức nói:

- Khi Diệu Đồng đi, tôi còn đi tiễn cô ấy, nhưng thật không ngờ cô ấy lại bị nhốt. Diệu Đồng, tôi có lỗi với mọi người.

Úc Diệu Đồng vốn đã nản lòng rồi, nhưng giờ đây Diệp Mặc tự mình trở về, hơn nữa còn giáp mặt xin lỗi, cô biết chuyện này không thể trách Diệp Mặc. Điều này chỉ có thể nói bọn họ đều không phải là dân làm chính trị, hơi lý tưởng hóa chính quyền rồi.

Tàng Gia Nghiêm lại nói như không có chuyện gì:

- Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, bỏ đi, tôi nghĩ hiện nay Lạc Nguyệt cần chúng ta ổn định lại với tốc độ nhanh nhất.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Được, mọi người cứ làm tốt chức trách của mình trước, chờ sau khi Lạc Nguyệt hoàn toàn ổn định, chúng ta lại đến trao đổi chuyện sau này. Còn nữa, Nguyệt Hoa thành chủ, bây giờ hãy lập tức khôi phục giao thông và liên lạc của Lạc Nguyệt.

Diệp Tử Phong cúi đầu bước đến trước mặt từng người cúi người xin lỗi, y biết chuyện này chủ yếu là do y mà ra. Nếu không phải tại y, bất cứ người nào của nhà Đông Phương cũng không có cách nào càn quấy ở Lạc Nguyệt. xem tại TruyenFull.vn

Sở dĩ y có thể như thế, là vì y là em trai của Diệp Mặc, chứ không phải vì y là phó thành chủ.

- Thi Tu, anh đi trợ giúp Nguyệt Hoa thành chủ trước, đợi lát nữa chúng ta bàn sau.

Diệp Mặc vẫn rất vui mừng khi Thi Tu đến, dù sao thì Thi Tu cũng là người anh em tốt nhất của hắn.

Sau khi Diệp Mặc để cho mọi người ai về chỗ nấy, hắn còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm. Dù trong lòng hắn rất muốn biết Khinh Tuyết và Lạc Ảnh đi đâu tìm hắn rồi, nhưng hắn cũng biết rằng, bản thân hắn phải giải quyết xong chuyện ở Lạc Nguyệt mới có thể làm những chuyện khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.