Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trung niên gầy gò này nghe Diệp Mặc nói xong, thì lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi nói:

- Ngươi quả nhiên rất thông minh, dĩ nhiên có thể đoán được rằng ta ở đây là để trông coi một vật.

Tuy rằng đoán được rồi, nhưng Diệp Mặc vẫn không thực sự hiểu được, cho nên hỏi tiếp:

- Ngươi biết đám 'Cát hồn thú' kia là do ta giết, nhưng ngươi lại phải ở lại nơi này trông coi đồ vật kia thì còn nuôi dưỡng đám 'Cát hồn thú' kia làm cái gì? Lẽ nào tương lai sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không phi thăng Tiên Giới mà muốn ở lại đại lục Lạc Nguyệt này để xưng bá hay sao?

Người đàn ông trung niên này dường như biết chắc Diệp Mặc không thể trốn thoát khỏi tay mình, cho nên chỉ trầm mặc một lát rồi nói:

- Đám 'Cát hồn thú' và những Tà Linh kia cũng không phải là do ta nuôi dưỡng. Nhiệm vụ của ta chỉ là ở lại đây trông coi thạch đài này, những thứ khác đều không có quan hệ đối với ta.

Diệp Mặc cũng biết đám 'Cát hồn thú' kia khẳng định không phải là do tu sĩ trước mặt này nuôi dưỡng, vì nếu như là do y nuôi dưỡng, thì lúc trước khi mình điên cuồng giết đám 'Cát hồn thú' đó, tuy rằng người này không thể rời khỏi đây, cũng sẽ không để cho đám 'Cát hồn thú' kia cứ ngu ngốc mà lao vào chịu chết như thế.

- Ngươi nghĩ muốn xưng bá đại lục Lạc Nguyệt này cần có nhiều 'Cát hồn thú' như vậy sao?

Thấy Diệp Mặc dường như lại trầm tư, thì người đàn ông trung niên kia lập tức cười lạnh nói thêm một câu.

Cách giải thích này thì Diệp Mặc thực sự đồng ý, vì nhiều 'Cát hồn thú' như vậy, thì đâu phải là chỉ xưng bá đại lục Lạc Nguyệt chứ? Một khi đám 'Cát hồn thú' đó lao ra khỏi Ma Ngục cấm địa, thì cho dù là đem đại lục Lạc Nguyệt diệt đi diệt lại vài lần cũng được ấy chứ.

Vậy rốt cuộc là tu sĩ nào muốn tiêu diệt đại lục Lạc Nguyệt? Diệp Mặc bị chính cách suy nghĩ điên cuồng của mình làm cho hoảng sợ. Hắn biết rằng suy đoán của hắn tuyệt đối không phải là chuyện vô căn cứ. Một khi đám 'Cát hồn thú' đông đảo kia ra khỏi Ma Ngục cấm địa, thì tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt có thể sống sót được nổi một người sao?

Nghĩ tới đây, thì trong lòng Diệp Mặc liền rõ ràng. Một tu sĩ cường hãn của Tiên Giới đã phông ấn một món chí bảo hỗn độn ở chỗ này, về phần tại sao tên đó không mang theo nó tới Tiên Giới? Diệp Mặc đoán là có lẽ tên đó sợ bị người khác phát hiện ra.

Mà tên tu sĩ cưỡng hãn đó cũng biết rằng một khi cái trí bảo hỗn độn này lộ ra ngoài, thì người người đều sẽ điên cuồng cùng nhau cướp giật. Cho nên y mới phong ấn vật này tại Tu Chân Giới, sau đó lại phóng bế cả thông đạo phi thăng, chính là vì y sợ khí tức hỗn độn sẽ bị lộ ra. Về phần đám 'Cát hồn thú', thì phỏng chắc mục đích chính thực là muốn diệt sát toàn bộ tu sĩ ở Tu Chân Giới đấy.

Dù sao một khi cái không gian phong ấn kia biến mất, thì tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt lại có thể phi thăng lên Tiên Giới, sau đó sẽ kéo theo vô số tu sĩ phi thăng lên Tiên Giới, tiếp đến là sẽ kéo theo câu chuyện về việc trước kia đại lục Lạc Nguyệt không thể phi thăng Tiên Giới lộ ra ngoài. Từ đó sẽ có thể có người của Tiên Giới xuống kiểm tra, cuối cùng thì không chừng có thể điều tra ra tới chuyện trí bảo hỗn độn này.

Cho nên sau khi tên tu sĩ đại năng kia lấy được đồ vật này, mới muốn diệt khẩu trọn cả cái đại lục Lạc Nguyệt này luôn. Diệp Mặc bị chính cách suy nghĩ điên cuồng này của mình khiến cho hoảng sợ. Điều này quá thái quá, nhưng cũng không phải là không có khả năng.

- Ngươi phá hủy đại bộ phận kế hoạch của đại nhân, cho nên lưu lại mà trợ giúp cho đại nhân những việc còn lại, có lẽ là còn có thể giữ lại một mạng.

Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.

Diệp Mặc cười lạnh. Để chính mình lưu lại đây hỗ trợ phong ấn, khiến cho tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt vĩnh viễn không thể phi thăng sao? Đây quả thực là chuyện nằm si nói mộng mà.

- Tu sĩ ở đây không thể phi thăng hẳn là do kẻ đứng sau lưng ngươi làm phải không? Ngươi muốn ta một lần nữa phong ấn lại cái ấn kỳ này có phải không? Còn đám 'Cát hồn thú' kia cũng là sau này dùng để diệt sát toàn bộ tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt đúng không?

Diệp Mặc càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Đám 'Cát hồn thú' ở trong Ma Ngục cấm địa này, còn bản thân mình nếu như thực sự có thể thông qua Thông Minh Hà để đi tới Đông Huyền Châu và Bắc Vọng Châu, thì cũng có nghĩa là chúng nó cũng có thể rất nhanh mà đi tới khắp bốn đại châu, đồng thời cùng lúc tiêu diệt tu sĩ của cả bốn Châu.

Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Khó trách vì sao ngươi còn trẻ như vậy mà đã có thể tu luyện tới Hóa Chân tầng bẩy. Ngươi so với người bình thường thì thông minh hơn nhiều lắm. Bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, là đại lục Lạc Nguyệt không thể phi thăng cũng không phải là do đại nhân ta làm. Đại nhân ta chỉ bố trí ấn kỳ để ngăn cản không cho tu sĩ đại lục Lạc Nguyệt cảm nhận được sự kêu gọi của phi thăng mà thôi. Ngươi phá hủy đi ấn kỳ, thì tu sĩ sẽ lại cảm nhận được tin tức phi thăng.

Thấy Diệp Mặc dường như có chút hoài nghi, thì người đàn ông trung niên lại nói tiếp:

- Hơn nữa tu sĩ trong Tu Chân Giới không thể phi thăng cũng không chỉ có một mình đại lục Lạc Nguyệt. Những Tu Chân Giới xung quanh cũng đều không thể nào phi thăng được.

Diệp Mặc nhớ tới Phương Ức Tông và tu sĩ ở Hắc Thạch thành. Tất cả bọn họ cũng không phải đều là tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt, nhưng dường như bọn họ cũng không thể nào phi thăng.

- Cái kia nếu không phải là ấn kỳ phong ấn phi thăng, vậy thì tại sao khi ta đánh vỡ ấn kỳ, thì các tu sĩ lại có thể phi thăng rồi?

Diệp Mặc lạnh giọng hỏi. Hắn tuyệt đối không tin là cái ấn kỳ này chỉ che đi lực kêu gọi của phi thăng. Hắn là một tông sư trận pháp cấp chín, cho nên hắn tin mình không hề nhìn lầm. Cái ấn kỳ kia chính là dùng để ngăn cản không cho tu sĩ phi thăng.

Người đàn ông trung niên cũng nhíu mày, một lát sau mới lên tiếng:

- Hẳn là thông đạo phi thăng vừa lúc đó được người khác mở ra, đồng thời ngươi lại phá hủy ấn ký để tu sĩ cảm nhận được sự kêu gọi của phi thăng, chỉ như vậy mà thôi.

Người đàn ông trung niên này dường như đã lâu rồi không cũng người nào nói chuyện, cho nên khi Diệp Mặc hỏi y, thì y đều kiên nhẫn trả lời.

Sau khi giải thích hết cả mấy vấn đề sau, thì người đàn ông trung niên này mới trầm giọng nói:

- Những gì ngươi muốn biết, ta đã nói tất cả rồi. Hiện tại ngươi mở rộng thần hồn của mình, để cho ta làm một cái ấn ký. Sau đó ngươi dựa theo sự phân phó của ta, đi phong ấn lại mấy cái ấn kỳ kia. Ta nghĩ, chỉ cần ngươi có thể làm được những điều này, thì đại nhân sẽ bỏ qua cho ngươi.

Diệp Mặc dùng ánh mắt thương cảm nhìn về người đàn ông trung niên gầy gò kia rồi nói:

- Nói thật thì, ta cũng không hề sợ ngươi. Ta sở dĩ nói những lời này với ngươi thật ra chỉ là vì thương cảm cho ngươi mà thôi. Ta khẳng định cho ngươi biết, cái ấn kỳ này không chỉ che khuất đi lực kêu gọi của phi thăng, đồng thời nó cũng ngăn cản hoàn toàn việc phi thăng của các tu sĩ, có tin hay không là tùy ngươi. Đại nhân kia của ngươi có thể không tiếc bất cứ giá nào để ngăn cản tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt phi thăng, thậm chí sắp đặt 'Cát hồn thú' muốn diệt sát toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt để tránh việc trí bảo hỗn độn kia bị lộ ra ngoài, thì ngươi nghĩ tương lai hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi quả thực là ngây thơ giống như một đứa ngốc.

Những lời này của Diệp Mặc là phát ra tự đáy lòng. Cái trí bảo hỗn độn kia trân quý như thế, đủ để khiến đại năng phía sau tên tu sĩ trung niên này diệt sát toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt tránh cho việc Tiên Giới biết chuyện. Đến lúc đó sau khi tên đó chiếm được thứ này rồi, thì sẽ bỏ qua cho người đàn ông trung niên này sao? Nếu buông tha thì đó mới là chuyện lạ. Một kẻ có thủ đoạn độc ác như vậy, không giết người diệt khẩu thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin.

Người đàn ông trung niên gầy gò này sau khi nghe được Diệp Mặc nói, thì nhất thời ngây ngẩn cả người. Một lúc lâu sau, thì y mới lẩm bẩm:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Đại nhân đã từng phát thệ với ta rồi, mà tu sĩ thì sẽ tuyệt đối không thể nào tùy tiện mà phát ra lời trọng thệ. (Lời thề có sức nặng, tương đương với thề độc, cắt máu ăn thề - huyết thệ)

- Y đã phát trọng thệ rồi sao?

Diệp Mặc có chút nghi hoặc. Tu sĩ đã phát ra trọng thệ thì coi như là xong, trừ phi là loại tu sĩ nghịch thiên tới cực điểm, bằng không thì một khi phát thệ ra mà không tuân thủ, thì sẽ sản sinh ra tâm ma. Nếu như nói kẻ đứng sau người đàn ông trung niên trước mặt này đã phát trọng thệ, thì có lẽ thật sự là sẽ không ra tay với người đàn ông trung niên này.

Thấy Diệp Mặc ngây ngẩn, thì người đàn ông trung niên gầy gò kia bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi vừa rồi là cố ý muốn gây xích mích cho ta phản bội đại nhân sao?

Diệp Mặc cười nhạt:

- Ta có làm không? Chia rẽ ngươi và đại nhân của ngươi sao, đừng tự cho là mình thông minh.

Người đàn ông trung niên kia bỗng nhiên đưa tay chộp về phía Diệp Mặc:

- Ngươi đã không muốn tự nguyện mở rộng thần hồn, vậy thì để ta cưỡng chế vậy.

Rõ ràng là người đàn ông trung niên kia chỉ tùy ý vươn tay, nhưng Diệp Mặc đã cảm giác không gian xung quanh đều đè ép tới phía hắn rồi. Khiến cho hắn hít thở không thông, thậm chí còn không có chỗ lùi.

Đây không phải là 'Vực'. Tâm thần Diệp Mặc kinh hãi, tu sĩ vung tay chộp tới nhưng không phải là không gian ràng buộc, mà là Thiên Địa nguyên khí. Tu sĩ Hư Tiên lợi hại như vậy sao?

Diệp Mặc không kịp suy nghĩ nữa, Tử Đao lập tức phóng ra ngoài, toàn lực mà thi triển một chiêu 'Huyễn vân hoa sơn đao'.

Ầm... ầm...

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, không gian xung quanh cũng trở nên rung động khi đao chưởng đối chiến với nhau, thậm chí còn dần trở nên bất ổn. Một ít ánh đao tím vỡ vụn bắn ra, thậm chí còn xé rách ra từng cái khe màu đen.

'Huyễn vân hoa sơn đao' của Diệp Mặc khi bổ trúng vào chưởng ảnh kia, thì cũng cảm giác được một lực lượng cường đại đánh lên người hắn. Diệp Mặc rât muốn ổn định thân hình của mình, nhưng vẫn bị chấn bay ngược ra ngoài, trực tiếp va vào Tích thủy đại trận cấp chín.

Đan điền nhộn nhạo từng đợt. Diệp Mặc cố gắng ổn định lại, thiếu chút nữa là đã phun ra một ngụm máu tươi. Sau một khắc, thì Diệp Mặc lập tức phi thân lên, vì hắn biết bản thân không phải là đối thủ của người trước mặt này.

Nhưng Diệp Mặc lập tức lại cảm nhận được một áp lực cường đại truyền đến, không ngờ rằng chính hắn cũng đã bị phong bế ở trong không gian này. Cái Tích thủy đại trận cấp chín này là do hắn bố trí, nhưng hiện tại thì hắn lại không ra được. Diệp Mặc lúc này đã hiểu, ngay khi hắn tiến vào Thông Minh Hà, thì cũng đã rơi vào trong lòng bàn tay của đối phương rồi. Khó trách vì sao tên tu sĩ kia không sợ hắn chạy trốn.

Ngay cả Tích thủy đại trận cũng là tên kia cố ý để cho mình bố trí ra đấy, bằng không thì mình căn bản là không thể ở chỗ này mà bố trí trận pháp được. Diệp Mặc biết Hư Tiên khẳng định cao hơn Hóa Chân không chỉ một cái đẳng cấp, nhưng cũng thật sự không ngờ rằng sự chênh lệch của Hư Tiên lại lớn đến như vậy.

Không có cách nào chạy trốn, thì Diệp Mặc thẳng thắng hạ xuống. Cho dù là liều mạng đánh một trận, thì hắn cũng không thấy rằng mình sẽ thua tên tu sĩ kia. Y là Hư Tiên không tệ, nhưng bản thân mình cũng còn rất nhiều thủ đoạn chưa thi triển ra.

Lúc này thì tên tu sĩ Hư Tiên kia càng khiếp sợ hơn nhiều so với Diệp Mặc. Y đoán biết được Diệp Mặc hẳn là rất lợi hại, nếu không thì cũng sẽ không giết được mấy trăm triệu con 'Cát hồn thú' kia. Hơn nữa y cũng biết cái thanh thái đao kia trong tay Diệp Mặc cũng không phải là thứ bình thường, nhưng y vẫn không thể ngờ rằng đối phương lại có thể khiến y bị thương.

Y nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chảy máu đầm đìa của mình, dường như cũng quên luôn việc vận công cầm máu. Bị một đao của Diệp Mặc đánh trúng, y không ngờ lại trở nên thanh tỉnh hơn không ít. Y ở Thông Minh Hà này đã vô số năm tháng, không thể nào tu luyện, chỉ có thể ngơ ngác mà ngồi một chỗ, và đây cũng là nguyên nhân mà y không giết chết Diệp Mặc.

Y không muốn nhớ đến chuyện mà y không muốn nhớ, chính là nguyên nhân mà y ở lại chỗ này, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới nó, là y đã cảm thấy vô cùng phiền não rồi.

Diệp Mặc thấy tên tu sĩ Hư Tiên này chỉ nhìn vào cánh tay bị thương của y, dường như cũng không còn ý muốn tiếp tục chiến đấu, cho nên cũng dừng động tác lại. Ở đây cũng chẳng thể chạy trốn được, cho nên hắn sớm muộn cũng phải đại chiến cùng tu sĩ Hư Tiên này một hồi, cho nên hắn cũng cần phải cẩn thân suy nghĩ xem, liệu có biện pháp gì để giết tên tu sĩ Hư Tiên này không.

Tu sĩ Hư Tiên kia lúc này lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Ngươi biết tu vi của ta không?

- Biết, ngươi là một tu sĩ Hư Tiên.

Diệp Mặc không rõ vì sao người này lại không tiếp tục động thủ nữa, mà tự dưng lại hỏi một câu chẳng có chút liền quan nào.

Người đàn ông trung niên gầy gõ gật đầu rồi nói:

- Không sai, ta là một tu sĩ Hư Tiên, nhưng ta cũng không phải là một tu sĩ Hư Tiên bình thường. Trong cùng một cấp bậc, ta rất ít khi gặp phải đối thủ. Ngươi lại có thể một đao khiến cho ta thụ thương, thì nói cách khác, lấy tu vi của ngươi thì cũng có thể giết được cả những tu sĩ Hư Tiên bình thường. Cho nên ta biết, ngươi không cần thiết phải gây chia rẽ giữa ta và đại nhân.

Dừng lại một chút, sau đó y mới nói tiếp:

- Lúc đó đại nhân thề với ta như thế này: “Nếu như Bỉnh Thâm có thể tuân thủ lời hữa, ở lại Tu Chân Giới này bảo vệ thạch đài ở Thông Minh Hà đúng mười hai nghàn năm, thì Lục Chính Quần ta quyết không thương tổn đến Bỉnh Thâm nửa phần. Nếu làm trái lời thề này, thì Lục Chính Quần ta ắt sẽ gặp phải Thiên Tru Lôi Kiếp, thần hồn câu diệt, trọn đời không được siêu sinh.”

Nói xong thì tên tu sĩ Hư Tiên lại nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi hỏi:

- Ngươi nghĩ cái lời thề này có vấn đề sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.