Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc nghe xong thì lập tức cười lạnh một tiếng:

- Ngươi thật đúng là đồ ngốc. Cái lời thề này có tới mấy vấn đề, chỉ có mình ngươi đi tin tưởng mà thôi.

- Vấn đề gì?

Tu sĩ tên Bỉnh Thâm kia biến sắc, lập tức hỏi lại. Hiển nhiên là y đã ý thức được cái lời thề kia đúng là có chút vấn đề rồi, chỉ là y không biết là nó có vấn đề ở đâu mà thôi.

Diệp Mặc và Bỉnh Thâm nói chuyện với nhau từ đầu tới giờ, thì hắn cũng biết được người này không phải là kẻ gian ác gì cả, thậm chí còn có thể nói là y hơi thành thật quá. Nhưng cái tên đại năng kia quả thật là không thể nào tìm một kẻ có tính cách nhanh nhẹn thông minh mà đi đến chỗ này trông coi đồ vật chí bảo kia được.

Thấy Bỉnh Thâm hỏi, thì Diệp Mặc cũng không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại:

- Thứ mà ngươi bảo vệ ở đây hẳn là rất quan trọng? Có lẽ nói chính xác là phải đợi đúng mười hai ngàn năm sau thì mới có thể từ nơi này lấy thứ đó đi phải không?

Bỉnh Thâm gật đầu nói:

- Không sai, cho nên ta phải ở đây chờ tới mười hai ngàn năm sau, đợi đại... y đến lấy đồ vật này đi thì ta mới có thể trở về Tiên Giới.

Dường như cảm giác được Diệp Mặc nói cũng có chút đạo lý, cho nên Bỉnh Thâm chỉ nói ra một chữ ‘Đại’, chứ cũng không hoàn toàn nói ra hai chữ ‘Đại nhân’.

Diệp Mặc khinh thường:

- Nếu như ngươi rời khỏi nơi này khi mới thủ hộ được 11.999 năm thì sao?

Bỉnh Thâm lập tức khẳng định:

- Điều này tuyệt đối không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi khi chưa thủ hộ được đủ 12.000 năm. Hơn nữa nếu ta không rời đi, thì cũng không có ai có thể ép buộc ta rời đi cả.

- À, ngươi bị nhốt ở cái không gian này, là ngươi tự mình phong ấn hay sao?

Diệp Mặc lại hỏi.

- Không phải.

Bỉnh Thâm lập tức phủ nhận.

- Nếu như cái phong ấn trói buộc ngươi ở đây biến mất, thì ngươi sẽ thế nào?

- Nhất định là sẽ lập tức phi thăng...

- Nếu như trước khi tới thời điểm 12.000 năm, thì cái phong ấn không gian này đột nhiên tiêu tán, thì ngươi có thể tiếp tục lưu lại đây không?

- Ta không thể...

Sắc mặt Bỉnh Thâm lúc này cực kỳ khó coi, tuy rằng y đã hoàn toàn hiểu được ý của Diệp Mặc, nhưng y vẫn không thể cam lòng:

- Y sẽ không làm như vậy, nếu đã phát ra lời thề, thì sẽ không như vậy...

Diệp Mặc châm chọc:

- Một kẻ có thể sắp đặt âm mưu tiêu diệt toàn bộ tu sĩ Tu Chân Giới sẽ không làm như vậy sao? Ngươi tự lừa mình à? Hơn nữa, cái tên đó nếu như phát thệ, thì cũng không cần thiết phải nói rõ là cần ngươi trông coi đúng 12,000 năm. Y chỉ cần nói là ngươi sẽ thủ hộ cho y tới khi y tới lấy đồ vật kia là được rồi. Như vậy nhiệm vụ của ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn thành.

Nhìn sắc mặt tái nhợt khó coi của Bỉnh Thâm, thì Diệp Mặc lại lạnh lùng nói tiếp:

- Huống chi cái lời thề kia còn có kẽ hở thứ hai nữa. Đó là cho dù ngươi có thể kiên trì tới 12.000 năm, thì ngươi cũng chắc chắn là phải chết.

Bỉnh Thâm nhìn Diệp Mặc, lúc này y đã không còn tâm tư để nghĩ đến vấn đề thứ hai này rồi. Bởi vì nếu người kia đã cố ý để lại kẽ hở trong lời thề, thì cũng có nghĩa là người kia đã không có ý định giữ lại tính mạng của y nữa.

- Khi tên kia phát thệ, thì cũng luôn miệng nói là Lục Chính Quần sẽ không động tới ngươi nửa phần, nhưng nếu là người khác động tới ngươi cả một phần thì sao?

Nghe Diệp Mặc nói xong, thì lúc này Bỉnh Thâm đã hoàn toàn hiểu rõ là y bị người khác lợi dụng tới hơn một vạn năm rồi.

- Lục Chính Quần, mày là một nhân vật cao cao tại thượng như vậy, không ngờ lại đi tính toán một kẻ luôn trung thành với mày như tao, tao hận mày...

Bỉnh Thâm nghiến răng nghiến lợi, thậm chí hận không thể lập tức nuốt sống cái tên Lục Chính Quần kia.

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Bỉnh Thâm hỏi:

- Ngươi hận cái gì? Ta dẫu gì cũng là một tông sư trận pháp cấp chín. Ta cuối cùng vẫn phải đi ra ngoài. Chờ sau khi ta phá vỡ cái không gian trói buộc này, thì ngươi không phải là có thể đi ra rồi sao? Chờ sau khi ngươi phi thăng lên Tiên Giới, thì tìm một chỗ mà tu luyện, sau này báo thù không được sao?

Bỉnh Thâm nắm chặt tóc của mình, nói một cách thống khổ:

- Ngươi không hiểu đâu, ta thực sự đã không có cơ hội báo thù rồi. Ta khẳng định chỉ cần ta vừa phi thăng, lập tức sẽ bị khống chế lại. Ngươi chưa từng tới Tiên Giới, cho nên ngươi không thể biết được thế lực của tên khốn kia lớn đến nhường nào. Hơn nữa như vậy thì ta sẽ còn liên lụy tới cả sư môn.

Trầm mặc một hồi lâu, thì Bỉnh Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên rồi nói:

- Anh bạn, tôi nhờ anh giúp một chút. Bỉnh Thâm tôi hẳn là phải chết rồi, cho nên tôi căn bản là không thể rời khỏi nơi này, cũng không thể nào phi thăng lên Tiên Giới. Cho nên tôi nhờ anh, một ngày nào đó anh phi thăng lên Tiên Giới, thì giúp tôi mang cái tin tức này tới cho Cực Phong Thiên của Hư Hồ Phái...

Nói tới đây, thì Bỉnh Thâm ngừng lại, lắc đầu:

- Quên đi, nói cho sư môn biết thì chỉ là mang tai họa tới cho sư môn mà thôi. Huống chi, anh cũng vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi nơi này rồi.

Trong lòng Diệp Mặc thầm than. Cái tên Bỉnh Thâm này làm việc cứ do do dự dự, khó trách lại để cho người ta tính kế lên đầu. Nhưng Bỉnh Thâm nói mình không có cơ hội rời khỏi nơi này, thì Diệp Mặc hắn hoàn toàn không tin. Ở trong 'Vết nứt hư không', mà hắn còn có thể rời đi được, mà cái không gian trói buộc này hắn lại không thể thoát ra sao?

- Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Lục Chính Quần lấy được đồ vật này, cho nên hiện tại tôi sẽ tự bạo. Tôi chỉ có thể nói với anh một tiếng xin lỗi mà thôi. Tuy rằng tôi không nên lừa gạt anh, nhưng cho dù là tôi không tự bạo, thì anh cũng không thể nào ra khỏi đây được. Chờ tới khi Lục Chính Quần tới đây, thì anh cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Bỉnh Thâm dường như cảm giác được bản thân làm việc cũng có chút do dự không quyết, cho nên những lời này nói ra rất đầy đủ khí thế.

Diệp Mặc khoát tay:

- Anh chờ một chút, tôi phải lấy cái đồ vật mà anh thủ hộ rồi mới nói tiếp. Huống chi, tôi còn chưa thử tìm lối ra mà.

Bỉnh Thâm muốn tự bạo thì Diệp Mặc hắn hoàn toàn không có cách nào giúp cả. Còn không bằng trước tiên lấy cái vật hỗn độn trên cái bệ đá kia đi rồi nói sau.

Bỉnh Thâm khoát tay:

- Anh không cần tìm lối ra, cho dù là anh ở nơi này tìm kiếm vô số năm, thì anh cũng không thể nào rời khỏi cái không gian trói buộc này. Anh biết tu vi của Lục Chính Quần, kẻ bố trí trận pháp này ra sao không? Có thể nói anh tu luyện tới mười vạn năm nữa, thì anh cũng không thể đạt được tới một phần mười tu vi của y. Về phần cái vật kia, thì anh cũng không cần phải suy nghĩ. Không chỉ nói anh khẳng định không ra được, cho dù là anh đi ra, mà lại cầm theo thứ đồ kia thì cũng hẳn là phải chết. Cho dù là Lục Chính Quần không giết anh, thì người khác cũng sẽ giết anh thôi. Tu vi và địa vị siêu việt như Lục Chính Quần, mà cũng không dám để thứ đồ vật này ở bên cạnh mình nữa là anh.

Diệp Mặc đương nhiên biết thứ đồ kia trân quý như thế nào. 'Hỗn độn chi vật' sao có thể không trân quý được? Hắn còn muốn khuyên bảo Bỉnh Thâm tiếp, thì lại phát hiện khí thế toàn thân Bỉnh Thâm đã tăng vọt lên. Loại khí thế này của y thậm chí còn khiến không gian dưới đáy sông này kích động lên từng đợt.

Hư Tiên tự bạo quả nhiên là khủng khiếp. Diệp Mặc biết với tu vi hiện tại của hắn, thì muốn ngăn cản Bỉnh Thâm tự bạo là việc nằm si nói mộng. Trong lòng của hắn liền tục mắng Bỉnh Thâm là tên ngu ngốc. Y chết thì thôi, thậm chí còn không muốn mình thu lấy cái bảo vật hỗn độn kia. Thật sự là một tên ngốc khốn kiếp mà. Tên khốn này thì trong tay không có nổi một cái nhẫn, không biết là vì nhẫn trữ vật của y vốn đã bị Lục Chính Quần cầm đi, hay là chính y không hề mang theo nhẫn trữ vật bên người nữa.

Không gian ở chỗ này trong nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, không khí xung quanh đều mang theo một tia cuồng loạn. Diệp Mặc biết Bỉnh Thâm lập tức sẽ phát nổ, cho nên nếu lúc này mà hắn còn do dự nữa thì chắc là muốn chết rồi.

Diệp Mặc căn bản không suy nghĩ gì nữa, lập tức tiếp nhập vào trong Thế giới trang vàng.

Bỉnh Thâm thấy Diệp Mặc đột nhiên biến mất trước khi y tự bạo, thì trong lòng lại sửng sốt. Không đợi y hiểu ra được là chuyện gì, thì thân thể đã phát nổ rồi.

Uỳnh...

Tiếng nổ kinh khủng vang vọng khắp Thông Minh Hà, thạch đài kia nhất thời bị vụ nổ hất tung lên, tứ phân ngũ liệt. Cho dù là Bỉnh Thâm ở Tu Chân Giới cả vạn năm, nhưng Tiên Nguyên chân khí trong cơ thể của y thì vẫn vô cùng thâm hậu. Cái Tích thủy đại trận mà Diệp Mặc bố trí ở chỗ này chẳng khác nào tờ giấy trước vụ nổ kia cả, chỉ trong nháy mắt thì đã vỡ tan rồi.

Hư Tiên tự bạo ở Tiên Giới thì chắc là ngay cả một tia rung động cũng không có, nhưng tự bạo ở Tu Chân Giới này, thì quả thật là khủng khiếp mà.

Tích thủy đại trận nổ tung, khiến cho nước sông lúc trước bị trận pháp tách rời ra cũng nhanh chóng tụ về, thoáng cái đã tràn đầy như cũ.

Diệp Mặc ném một trận bàn theo dõi ra ngoài, phát hiện bạo tạc kinh khủng đã không còn nữa, chỉ có một thạch đài đã tứ phân ngũ liệt mà thôi. Chỉ là ở trên thạch đài kia cũng không có một giọt nước nào cả.

Diệp Mặc lập tức biết được, thạch đài kia hẳn là đã bị không gian phong bế, cho nên nước mới không thể vào được.

Sau một khắc, thì Diệp Mặc đã hiện ra trên thạch đài này. Bỉnh Thâm thì đã không còn tăm hơi nữa, nhưng Diệp Mặc lại kinh hỉ phát hiện, mảnh không gian này đã lỏng lẻo hơn nhiều, thần trí của hắn thậm chí đã có thể tìm thấy được vết tích của không gian phong ấn.

Có thể thấy được vết tích, có nghĩa là hắn có thể thoát ra rồi. Rõ ràng suy đoán của hắn là chính xác. Bỉnh Thâm bị tên Lục Chính Quần kia lừa dối rồi. Cái không gian trói buộc này trước khi tới thời điểm 12,000 năm thì chắc chắn sẽ trở nên lỏng lẻo, thậm chí có thể biến mất hoàn toàn. Lúc đó Bỉnh Thâm sẽ bị buộc phải phi thăng.

Vậy là cái không gian trói buộc này cũng không kiên cố và kinh khủng như Bỉnh Thâm nói. Điều này đối với Diệp Mặc mà nói, thì chính là một chuyện tốt.

Nhưng đáng tiếc là, cái 'Hỗn độn chi vật' kia lại bị Bỉnh Thâm tự bạo phá hủy rồi. Diệp Mặc lắc đầu, vừa định rời khỏi chỗ này, thì lại kinh ngạc phát hiện dưới thạch đài nát vụn kia còn có một cái cấm chế hình bán nguyệt trong suốt. Trong cấm chế chỉ có một gốc cây non mới cao chỉ có một tấc.

Đây chính là thứ tản mát ra khí tức hỗn độn sao? Diệp Mặc không thể tin được vào mắt mình mà nhìn vào gốc cây non trước mặt này. Nói nó là cây non, thì không bằng nói nó là một cái mầm cỏ nhỏ vừa mới mọc lên thì đúng hơn.

Hắn thực sự không thể nào đem gốc cây non này liên hệ với 'Hỗn độn chi vật' chí bảo được. Nhưng Diệp Mặc rõ ràng cảm nhận được cái khí tức hỗn độn kia là phát ra từ chính gốc cây nhỏ này.

Nhưng bất luận là vật gì, thì cũng cứ lấy đi trước rồi nói sau. Cái cấm chế này tuy rằng kiên cố, nhưng đã bị Bỉnh Thâm tự bạo khiến cho lỏng lẻo đi một chút rồi, mà Diệp Mặc thì lại tinh thông trận pháp và cấm chế, cho nên chỉ trong chốc lát, thì đã phá vỡ được cái cấm chế của gốc cây non kia rồi.

Sau khi phá vỡ cấm chế, thì Diệp Mặc liền đem gốc cây non kia bao gồm cả bùn đất xung quanh đào hết lên, sau đó không chút do dự nào mà đưa nó vào trong Thế giới trang vàng.

Người khác không thể mang theo thứ này bên người được, nhưng hắn thì có thể. Thế giới trang vàng của hắn cũng chính là một 'Hỗn độn chi vật'. Ngoại trừ hắn ra, thì không có bất cứ người nào có thể đem thần thức tiến vào trong Thế giới trang vàng của hắn cả.

Sau khi lấy đi gốc cây non, thì Diệp Mặc lập tức cảm nhận được khí tức hỗn độn ở đây không còn nữa. Hắn liền lấy Tử Đao ra đánh một cái, khiến cho cái không gian trói buộc kia vốn đã lỏng lẻo liền tiêu tán không còn. Nước sông Thông Minh Hà cũng nhanh chóng tràn vào nơi này.

Mà lúc này thì Diệp Mặc vẫn đứng trên bầu trời Thông Minh Hà, chưa lập tức rời đi mà lại bắt đầu thu hồi lại trận kỳ của mình. Ngoại trừ một số trận kỳ đã biến mất sau khi Bỉnh Thâm tự bạo, thì những trận kỳ còn lại đều bị Diệp Mặc lấy đi.

Sau khi làm xong hết, thì Diệp Mặc mới lại lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', sau đó biến thành một cái bóng sáng rồi biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.