Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc biết tâm tư của tên Vương Cảnh này. Y chính là sợ rằng mình sẽ muốn cái vị trí thành chủ của y mà trực tiếp giết y để chiếm đoạt. Nhưng Diệp Mặc hắn sao có thể ở lại cái chỗ này mà làm thành chủ cơ chứ? Cho dù là thực sự không thể ra ngoài được, thì thà rằng hắn xé rách không gian đề tiến nhập vào 'Vết nứt hư không' ngày trước, cũng không bao giờ nguyện ý ở lại chỗ này sống quãng đời còn lại.

Diệp Mặc khoát tay cắt đứt lời nói của Vương Cảnh:

- Ta tên là Diệp Mặc. Vương thành chủ, ta sẽ không ở lại chỗ này làm thành chủ hay phó thành chủ gì đâu. Chỉ là ta muốn hỏi Vương thành chủ một việc. Chính là không biết rằng Vương thành chủ đã sinh sống tại Hải Giác này nhiều năm như vậy, liệu có chút đầu mối nào đối với Hải Giác này hay không?

Vương Cảnh cười khổ:

- Anh Diệp, tôi không biết xưa kia có tiền bối nào nghĩ tới việc có thể đi ra ngoài hay không, nhưng tự bản thân tôi thì đã thử qua vài lân, mỗi lần đều là thiếu chút nữa đã mất mạng dưới 'Giác hồn tảo' của Hải Giác rồi. Đặc biệt là loại Ám Tảo thì càng khó lòng phòng bị. Sau này thì dần dần tôi đã phai nhạt đi cái tâm tư này rồi, nhưng hàng năm, thì vẫn có rất nhiều tu sĩ đều ra khỏi Hải Giác đảo để kiếm đường ra khỏi Hải Giác. Nhưng những tu sĩ này thì một người cũng đều không thấy trở về. Tôi biết là họ cũng không phải là tìm được đường ra ngoài, mà chắc chắn là đều đã chết trong Hải Giác rồi. Hải Giác chính là nơi không hề có đường ra.

Diệp Mặc nhất thời nhíu mày. Hắn không ngờ Vương Cảnh là thành chủ của Hải Giác thành, đã ở Hải Giác đảo nhiều năm như vậy, vậy mà đến cả một tia đầu mối cũng không có. Một tu sĩ đã sinh tồn ở đây mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm còn không có đầu mối, vậy bản thân mình muốn tìm ra đầu mối chỉ trong vài ngày căn bản là không có hiện thực.

- Anh Diệp, Phong Tiển hiện tại đã chết, chỗ ở của y cũng rất xa hoa, nó hiện tại thuộc về anh Diệp...

Vương Cảnh một lần nửa muốn lôi kéo Diệp Mặc.

Diệp Mặc không đợi cho Vương Cảnh nói xong, thì đã trực tiếp ngắt lời y:

- Không cần, ta có nơi ở của riêng mình, đa tạ Vương thành chủ.

Đối với người như Vương Cảnh, thì Diệp Mặc không hề có chút thiện cảm nào. Hơn nữa thứ khác ở Hải Giác thành có lẽ không nhiều, nhưng đất trống thì rất nhiều.

Nói xong thì Diệp Mặc liền đưa Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê đi tới một mảnh đất trống, sau đó thì hắn lại lấy ra một cái pháp bảo có hình một căn nhà. Chỉ trong nháy mắt, thì kiện pháp bảo chân khí kia đã biến thành một cái biệt thự có diện tích tới mấy trăm mét.

Không riêng gì Vương Cảnh mà tất cả các tu sĩ còn lại của Hải Giác đảo đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Giải Ấu Huê cũng có chút ngây ra mà nhìn vào Diệp Mặc. Ai lại đi dùng tiền mua loại pháp bảo chân khí này chứ? Đã thế còn là pháp bảo chân khí cực phẩm nữa, chẳng lẽ hắn không biết phải tiêu xài linh thạch vào việc gì khác sao?

Chỉ có Lạc Ảnh biết, cái pháp bảo chân khí này của Diệp Mặc là do chính hắn tự tay luyện chế ra. Bên trong căn nhà thì cũng vô cùng đầy đủ các loại vật dụng. Mà loại pháp bảo không gian chân khí cực phẩm này lại càng trân quý. Nhưng người khác luyện chế ra pháp bảo không gian chân khí thì đều tận lực mà gia tăng diện tích không gian, sau đó có chỗ mà cất giữ đồ vật. Chẳng bao giờ có người nào giống như Diệp Mặc cả, đi luyện chế một cái pháp bảo không gian chân khí cực phẩm thành một căn nhà ở.

Sau khi Diệp Mặc mang theo Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê hai người tiến vào bên trong căn nhà, thì hắn cũng không thèm để ý chút nào xem ở bên ngoài căn nhà của hắn có gì nguy hiểm hay không. Bởi vì ở bên ngoài cái căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm này, thì hắn đã bố trí một trận pháp phòng ngự cấp chín ở bên ngoài rồi, cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể nào phá vỡ trận pháp này một cách nhanh chóng được.

Nhìn ba người Diệp Mặc tiến vào trong căn nhà, thì một lát sau Vương Cảnh mới lắc đầu. Tên tu sĩ này quá mức giầu có rồi, ngay cả một căn nhà làm bằng pháp bảo chân khí cực phẩm cũng có thể tùy tiện mang theo bên người, đây quả thực là xa xỉ trong các loại xa xỉ rồi. Thứ này trông thì ngon nhưng thực tế lại chẳng dùng được, chỉ có đứa ngốc mới tiêu tốn vô số linh thạch để mua cái loại pháp bảo chân khí cực phẩm này mà thôi.

- Diệp đại ca, anh còn có thứ đồ này ư? Cha tôi nói chân khí cực phẩm vô cùng đắt đỏ...

Nói tới đây thì Giải Ấu Huê lại nhớ tới lúc trước Diệp Mặc còn đưa cho cô một chân khí cực phẩm để phòng thân, cho nên liền vội và lấy kiện chân khí cực phẩm kia ra đưa trả lại cho Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp đại ca, đây là đồ anh cho em mượn, hiện tại em không cần nó nữa.

Diệp Mặc đẩy cái chân khí cực phẩm lại cho cô rồi nói:

- Thứ này tôi có rất nhiều, nên tặng luôn cho cô đấy.

- A...

Giải Ấu Huê lần đầu tiên nghe được có người nói bản thân có rất nhiều chân khí cực phẩm đấy, vì cho dù là một tông sư luyện khí đỉnh cấp, thì cũng không thể nào nói rằng mình có nhiều pháp bảo chân khí cực phẩm được.

Lạc Ảnh mỉm cười:

- Diệp Mặc xác thực là có rất nhiều, cho nên cô cứ nhận lấy đi.

Diệp Mặc là một tông sư luyện khí đỉnh cấp, hơn nữa nhẫn trữ vật mà hắn chiếm được của Tác An Sơn mặc dù là không có linh đan và linh thảo, nhưng lại có rất nhiều tài liệu luyện khí. Hơn nữa tất cả tài liệu luyện khí của Tác An Sơn đều là thứ đỉnh cấp hết đấy. Cho nên hắn có thể có ít tài liệu luyện khí được sao? Huống chi trước đây hắn ở trong 'Vết nứt hư không' cũng đã thu thập được rất nhiều. Có thể nói là luận về tài liệu và linh thảo, thì rất khó có thể tìm được ai giàu có như Diệp Mặc hắn cả.

Sau khi nghe Lạc Ảnh nói xong, thì Giải Ấu Huê cũng không từ chối nữa. Cô cảm thấy Diệp Mặc tùy tiện lấy ra nhiều chân khí cực phẩm như vậy, thì cũng không phải là kẻ tự khoe mẽ.

- Diệp đại ca, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Giải Ấu Huê chiếm được một cái chân khí cực phẩm, tuy rằng cô rất vui vẻ, nhưng nếu cả đời bị nhốt ở cái nơi này, không thể tu luyện, mà chỉ có thể chờ chết, thì thật sự là một chuyện quá đỗi bi ai.

Lạc Ảnh cũng không hề có chút lo lắng nào, thậm chí biểu tình của cô còn hết sức bình tĩnh nữa. Vì cô tin tưởng rằng Diệp Mặc nhất định sẽ có biện pháp. Hơn nữa cho dù là Diệp Mặc không có cách nào, thì chỉ cần cô được ở bên hắn thì cô cũng sẽ không cần phải lo lắng gì.

- Không cần lo lắng. Cái tên Vương Cảnh kia đã bị năm tháng làm mòn đi ý chí rồi, chỉ muốn cứ sống như vậy cho hết đời mà thôi. Nhưng ở Hải Giác thành này thì không có bao nhiêu tu sĩ cam lòng như y, bọn họ nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để tìm kiếm lối ra. Những tu sĩ này cho dù là tìm được đầu mối của lối ra ngoài, thì cũng sẽ không tùy tiện mà nói cho người khác biết. Chúng ta chỉ cần đặt một tấm bảng thông báo ở bên ngoài, viết rằng nếu có tu sĩ nào muốn đi ra ngoài, đồng thời có được chút đầu mối nào đó thì có thể hợp tác cùng chúng ta.

Diệp Mặc đã dự liệu trước việc này, cho nên cũng không lo lắng mà nhanh chóng trả lời Giải Ấu Huê.

Thấy Diệp Mặc và chị Tố Tố cũng không hề biểu hiện sự gấp gáp, thì Giải Ấu Huê cũng thu hồi lại tâm tư lo lắng của mình.

...

Hải Giác đảo tuy rằng không nhỏ, nhưng Hải Giác thành cũng không lớn, hơn nữa trong thành chỉ có tổng cộng hơn trăm nghìn người, cho nên tin tức lan truyền đi cũng rất nhanh.

Chỉ mới nửa ngày, thì tức tin có một cao thủ số một vừa mới tới Hải Giác đảo và ra tay giết phó thành chủ Hải Giác thành là Phong Tiển chỉ trong vòng chưa đầy mười lần hít thở đã lan truyền đến khắp các tu sĩ trên Hải Giác đảo rồi. Một số tu sĩ có thù oán với tên Phong Tiển thì càng cùng nhau âm thầm chúc mừng.

Mà khi ba người Diệp Mặc dừng chân lại ở trong một căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm, sau đó còn đưa ra thông báo tìm kiếm tu sĩ hợp tác để thoát ra khỏi Hải Giác này, thì tin tức cũng chỉ mất nửa khắc đã truyền đến khắp mọi người rồi.

Vương Cảnh đương nhiền là thời thời khắc khắc đều chú ý đến động tĩnh của Diệp Mặc, cho nên sau khi y thấy được cái thông báo kia của Diệp Mặc, thì đã lập tức lắc đầu. Tự cổ chí kim, đã có biết bao nhiêu người muốn thoát ra khỏi Hải Giác rồi, nhưng ai có thể thực sự làm được? Tự cổ chí kim, cũng đã có không biết bao nhiêu người bị nhốt ở trong Hải Giác này, có ai là người không mong muốn tới được Hải Giác đảo? Nhưng có mấy người may mắn có thể tới được Hải Giác đảo này chứ? Hiện tại bọn họ đã tới được Hải Giác đảo này rồi, thì hẳn là nên cảm thấy may mắn mới phải, không phải là cố gắng đi tìm kiếm lối ra làm gì cho phiền phức.

- Không cần phải xen vào, chờ qua một thời gian ngắn nữa, thì hắn sẽ hiểu được rằng Hải Giác là nơi mà không ai có thể thoát ra được, khi đó thì hắn sẽ an tâm ở lại Hải Giác đảo này thôi.

Vương Cảnh khoát tay nói với tên tu sĩ vừa đến bẩm báo, cũng không hề để ý tới việc làm này của Diệp Mặc.

Không chỉ một mình thành chủ của Hải Giác đảo là Vương Cảnh, mà hầu hết những tu sĩ ở Hải Giác đảo này đều đang bàn tán về ba người Diệp Mặc. Hải Giác đảo chỉ có diện tích như vậy, cũng không có bao nhiêu người, cho nên khi xẩy ra một chút sự tình, thì ai lại không quan tâm tới nó cơ chứ?

- Tu sĩ tên là Diệp Mặc kia dán thông báo muốn tìm tu sĩ hợp tác để rời khỏi Hải Giác đảo. Anh nói là sẽ có kẻ ngu nào đi hợp tác với hắn sao?

Trong một thành thị của Hải Giác đảo, thì lúc này đang có vài tên tu sĩ Ngưng Thể bàn tán về chuyện của Diệp Mặc. Tu sĩ đang nói chính là một gã có vóc người cực kỳ cao. Khi nói chuyện thì giọng điệu của y vẫn mang theo ý tứ khinh thường.

- Vậy anh sẽ đi hợp tác với hắn sao?

Người bên cạnh liền hỏi ngược lại.

- Ta ngu ngốc vậy sao? Biết rõ một khi đi là chết, mà vẫn muốn đi chịu chết ssao?

Tên tu sĩ cao ráo kia lập tức phản bác lại.

- Đáng tiếc...

Lại có một tu sĩ ngắt lời.

- Đáng tiếc cái gì?

- Đáng tiếc cho hai cô gái kia, đặc biệt là cô gái mặc đồ mầu vàng, tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng được gặp. Các cô đi cùng tên Diệp Mặc kia tìm đường ra ở Hải Giác này, vậy thì còn có cơ hội sống hay sao?

- Anh không muốn sống sao? Thi Tu Vũ bởi vì dám đưa ra cái giá ngàn linh thạch để mua cô gái kia, cho nên đã bị Diệp Mặc tiền bối tát một cái thiếu chút nữa chết. Phong Tiển ra mặt cho y, kết quả là đã bị giết rồi. Vương Cảnh thành chủ kia thì vì muốn lấy lòng Diệp tiền bối, nên đã giết tên Thi Tu Vũ, vậy mà anh còn dám nói tới cô gái ấy sao?

- Anh nhỏ giọng một chút được không! Chúng ta ở chỗ này nói chuyện phiếm một chút, cũng không có người nào biết cả, chẳng lẽ là anh sẽ đi mật báo? A, Hạnh Khê đi đâu rồi? Y sẽ không đi mật báo chứ?

- Hạnh Khê không phải loại người như vậy. Nếu anh nói là y nguyện ý đi hợp tác cùng với Diệp Mặc tiền bối, thì thật ra là có thể. Chứ nếu nói y đi mật báo, thì ta tuyệt đối không tin.

...

Trong một căn phòng đơn giản ở Hải Giác thành, lúc này đang có một tên thanh niên đen gầy và một tên thanh niên mặt chữ điền dáng vẻ khỏe mạnh đang ngồi đối diện với nhau. Mà tên thanh niên đen gầy kia chính là người vừa lặng yên rời khỏi phường thị kia tên là Hạnh Khê. Khi y vừa nghe được Diệp Mặc đang tìm người hợp tác để rời khỏi Hải Giác này, thì đã lập tức đứng ngồi không yên rồi. Cho nên người khác bàn tán cái gì, thì y cũng không hề quan tâm.

- Chú nói chúng ta sẽ đi hợp tác với vị Diệp Mặc tiền bối kia sao?

Sau một lúc lâu, thì tên thanh niên mặt chữ điền kia mới nặng nề thốt ra một câu. Người này chính là Hạnh Dực anh trai của Hạnh Khê. Mấy chục năm trước, thì hai anh em này bởi vì sự truy sát của một con yêu tu, mà cùng lúc bị rơi vào Hải Giác của Vô Tâm Hải này.

- Vâng, anh à, lẽ nào anh không muốn về nhà? Chúng ta đều là tu vi Ngưng Thể, nếu cứ lãng phí thời gian ở Hải Giác này, thì chỉ có thể chờ đợi tới chết mà thôi.

Hạnh Khê trầm giọng nói.

Hạnh Dực lắc đầu:

- Chú cũng biết là anh vẫn luôn tìm cách ra ngoài, sao lại không muốn về nhà chứ? Nếu không muốn trở về nhà, thì sao anh có thể mỗi ngày đều đi sớm về khuya đây, chính là vì muốn tìm cách rời khỏi Hải Giác này nên mới vậy. Chỉ là vị Diệp Mặc tiền bối kia tu vi quá mức cao tuyệt, hơn nữa sát phạt cũng rất quyết đoán. Vạn nhất khi chúng ta cùng hắn đi, lại vô ý mạo phạm tới hắn, thì chúng ta đúng là chết không có chỗ chôn ở Hải Giác này.

Hạnh Khê lập tức nói:

- Diệp tiền bối kia cũng là một cao thủ không tệ, bằng không cũng không thể nào đơn giản mà giết chết Phong Tiển được. Nhưng tu vi của hắn càng cao thì càng tốt mà, đây chính là cơ hội của chúng ta. Bằng không thì dựa vào hai người chúng ta, cho dù là có được một ít đầu mối, thì cũng không thể nào thoát ra khỏi Hải Giác này được. Hơn nữa, đại trượng phu, chết thì chết thôi, ở lại chỗ này chịu khổ làm cái gì? Chị dâu vẫn ở nhà chờ đợi anh vài chục năm rồi, lẽ nào anh không tưởng nhớ chị dâu sao?

Hạnh Dực thở dài:

- Chú thấy tôi mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm lối thoát, vài chục năm nay không nghỉ một ngày, nhưng cũng không phải là tôi không muốn. Nhưng hai người chúng ta mới chỉ là tu vi Ngưng Thể, thì dựa vào cái gì để hợp tác khi đối phương là một tiền bối Hóa Chân chứ?

- Bằng vào kinh nghiệm thăm dò Hải Giác suốt vài chục năm qua, hơn nữa còn có một chút tâm đắc trong việc tìm kiếm lối thoát nữa. Nếu như chúng ta không nắm chắc lấy cơ hội lần này, thì sau này tuyệt đối là sẽ không còn cơ hội nữa.

Hạnh Khê khẳng định.

Hạnh Dực trầm mặc một hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên nói:

- Được, nhưng chúng ta sẽ quan sát thêm một thời gian nữa, nhìn xem thái độ làm người của vị Diệp tiền bối kia như thế nào, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có một lần cơ hội mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.