Chương trước
Chương sau
Bên vìa Hải Giác đảo, Diệp Mặc một mình xuất hiện ở nơi này, hắn để lại Giải Ấu Huê và Lạc Ảnh ở lại Hải Giác thành, một mình đến bắt Giác Hồn Tảo.

Hải Giải đảo là một đảo chết, Diệp Mặc tin rằng không có ai dám làm gì Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, huống chi hắn còn bố trí một khốn trận và sát trận cấp chín, không có sự cho phép của Lạc Ảnh, thì không ai có thể tiến gần được.

Bất luận Hải Giải đảo ở chỗ nào của Hải Giác, Giác Hồn Tảo bên cạnh Hải Giải đảo cũng rất ít, thậm chí là không nhìn thấy. Diệp Mặc một chân nhảy lên không trung, rời khỏi Hải Giải đảo, chầm chậm tiến vào chỗ có nhiều Giác Hồn Tảo, đồng thời thần thức cẩn thận được phóng ra.

Một bóng đen bay đến, Diệp Mặc nghiêng người né, đồng thời phóng ra Tử Đao bổ đến.

Sau một tiếng nổ trầm trầm “Bịch” vang lên, Giác Hồn Tảo không ngờ lại đổi hướng khác, biến mất tăm mất tích. Còn Diệp Mặc thì lại bị một lực cực mạnh đánh tới, người nghiêng đi, suýt nữa thì bị đám bóng đen đó đâm trúng.

Diệp Mặc thở phào, nếu một Giác Hồn Tảo với tốc độ nhanh như vậy mà đâm trúng người Diệp Mặc, cho dù luyện thể Thần cảnh của hắn, cũng khó chắc sẽ không bị thương. Xem ra lần trước bọn họ có thể nhanh chóng tìm được Hải Giác thành, cũng là may mắn.

Diệp Mặc bình tĩnh lại, lại thấy một bóng đen nữa bay đến, lần này hắn lại phóng ra Tử Đao, chân nguyên bộc phát ra ngoài, một đường đao màu tím cùng với tốc độ cực nhanh được phóng ra, đập vào với những bóng đen kia.

Ầm…

Diệp Mặc cảm nhận được một chút lực đẩy lại, vì lần này hắn toàn lực ra tay, ngược lại lại không có chút ảnh hưởng nào.

Bóng đen đó bị một đao của Diệp Mặc lập tức khiến cho dừng lại, có hiệu quả, Diệp Mặc còn chưa kịp vui mừng, thì lại nhìn thấy bóng đen kia đột nhiên nổ tung, biến hóa thành vô số chấm li ti biến mất trong Hải Giác vô cùng vô tận.

Diệp Mặc sững người lại, thứ này không ngờ lại mạnh đến vậy, tốc độ bay vun vút, lực lượng lớn mạnh chưa nói, quả thực không thể nào bắt được nó.

- Thật bản lĩnh…

Thần thức của Diệp Mặc vừa mới nhìn thấy một bóng đen, đã nghe thấy giọng nói của người đó truyền đến.

Thấy có người không ngờ cũng giống như hắn một mình đứng trong Hải Giác này, Diệp Mặc ngược lại lại có chút vui sướng, nhưng không đợi hắn nói gì, thì người đó lại nói tiếp:

- Vị bằng hữu không ngờ lại có thể xé rách được Giác Hồn Tảo, lợi hại, lợi hại. Người bình thường cũng không thể nào làm được chuyện này.

Người đó nói xong, còn giơ ngón tay cái lên về phía Diệp Mặc, rõ ràng là rất khâm phục tu vi của Diệp Mặc.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Anh cũng không tồi, có thể ở lại trong Hải Giác này.

Người này tu vi Hóa Chân tầng thứ tư, vì sống trên biển lâu rồi, sắc mặt cũng có chút hơi nước nhàn nhạt, nhưng có thể ở định cư trong Hải Giác này, rõ ràng cũng không phải là tu sĩ bình thường. Tên tu sĩ Hóa Chân đó lại lắc đầu nói:

- Tôi không giống anh, tôi ở trong này mấy trăm năm rồi, đối với những Giác Hồn Tảo này cũng quá quen thuộc rồi, bất luận là minh tảo hay ám tảo, một đao vừa nãy của anh đã đập bay Giác Hồn Tảo, thực ra cách làm cũng đã sai rồi, dễ dàng phản kháng lại như vậy, anh xem tôi…

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư nói xong, phóng ra một cây thương dài, đánh về phía một bóng đen sắp đến trước mặt.

Diệp Mặc nhìn thấy tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư này không ngờ lại to gan đến vậy, liền kinh ngạc, với sự cứng rắn và tốc độ của Giác Hồn Tảo, Diệp Mặc cũng đã gặp qua, tùy tiện như vậy cũng có thể đánh đuổi được Giác Hồn Tảo sao?

Nhưng chuyện khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc nhất cũng lại xảy ra, mũi thương của tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư này sau khi đập vào Giác Hồn Tảo kia, Giác Hồn Tảo đó lại trực tiếp đổi một hướng khác, nhanh chóng biến mất.

- Anh dùng chính là một loại pháp quyết di chuyển?

Diệp Mặc lập tức tỉnh ngộ, đối phương chỉ là thông quan thủ đoạn di hoa tiếp mộc, đổi phương hướng tiến đến của Giác Hồn Tảo một chút, cũng không thay đổi tốc độ và những thứ khác của Giác Hồn Tảo.

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, nói như vậy, có thể dùng chân nguyên cực ít để chạy trốn những Giác Hồn Tảo này. Nhưng muốn bắt được những Giác Hồn Tảo cũng không thể được, muốn bắt được Giác Hồn Tảo còn cần phải dùng cách khác nữa.

Lại một bóng đen tốc độ vô cùng nhanh lao đến, Tử Đao trong tay Diệp Mặc vung lên, bóng đen đó lập tức bị dẫn sang một bên, trong nháy mắt liền biến mất.

- Ồ, anh chỉ cần nhìn một lần là biết?

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư đó kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, trong mắt vô cùng khâm phục.

Diệp Mặc khẽ cười nói:

- Chiêu này của anh không tồi, tôi tên Diệp Mặc, vừa mới đến đây.

Tên tu sĩ đó cũng không thèm để ý tiếp tục đi hỏi những thứ khác, gã cũng đã rất khâm phục Diệp Mặc rồi, không chút do dự nói:

- Tôi tên Cố Hà Chu, ở trong này cũng được hơn hai trăm năm rồi.

- Anh trước giờ vẫn sống trong Hải Giác? Sao lại không đến Hải Giác thành?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Cố Hà Chu gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhưng nơi này cũng không thể nói là nơi nguy hiểm trong Hải Giác được, nơi này cùng lắm cũng chỉ là mảnh đất an toàn nhất của Hải Giác. Phần lớn đều là minh tảo, nếu như đến nơi nguy hiểm nhất của Hải Giác, đâu đâu cũng là ám tảo, cho dù là tôi, cũng không thể sống được bao lâu. Hải Giác thành tôi cũng có chỗ ở, nhưng tôi không ưa cái tên phó thành chủ đó, cũng đánh không được y, cho nên phần lớn thời gian tôi đều ở trong này bắt Giác Hồn Tảo. Nhưng khi có Giác Hồn Tảo phải đến phường thị, tôi mới đến Hải Giác thành.

Diệp Mặc vốn dĩ nói Phong Tiễn đã bị hắn giết rồi, bây giờ nghe thấy Cố Hà Chu nói bắt Giác Hồn Tảo, lập tức quên mất chuyện định nói ra, vội vàng nói:

- Giác Hồn Tảo bắt như nào?

Cố Hà Chu lắc đầu nói:

- Rất khó, thứ này nếu như trốn tránh thì cũng đơn giản, nhưng muốn bắt được nó quả thực rất khó. Tôi thỉnh thoảng có thể bắt được Giác Hồn Tảo, sau đó mang đến Hải Giác thành bán. Mỗi một Giác Hồn Tảo có thể đổi lấy một lượng lớn linh thạch, ngày nay ở trong Hải Giác thành, những tu sĩ giàu có hơn tôi cũng không còn nhiều nữa, ha ha…

Diệp Mặc bỗng nhiên hỏi:

- Anh có thể bán cho tôi một Giác Hồn Tảo không?

- Được, nhưng giá cao lắm, một Giác Hồn Tảo tôi cần tám nghìn linh thạch thượng phẩm, nhưng tôi cảm thấy anh là một người không tồi, tôi bằng lòng bán cho anh rẻ hơn chút, anh đưa năm nghìn là được rồi.

Cố Hà Chu dứt khoát nói.

Diệp Mặc đơ người, thế này mà giá rất cao? Tám nghìn linh thạch thượng phẩm, hắn có lúc còn thưởng cho tu sĩ giữ cổng thành cũng không chỉ có từng này.

- Nếu như linh thạch của anh không đủ, có thể nợ tôi, tu vi của anh cao hơn tôi, hơn nữa hiểu biết nhiều hơn tôi, tôi tin rằng sau này Giác Hồn Tảo mà anh lấy được tuyệt đổi còn nhiều hơn tôi nhiều.

Cố Hà Chu thấy Diệp Mặc không nói gì, lập tức bổ sung một câu.

Nói xong, gã tiện tay lấy ra một miếng khoáng thạch màu nâu đen đặt vào tay Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa nhìn thấy miếng khoáng thạch này, lập tức hiểu ra tại sao lại gọi là Giác Hồn Tảo. Thứ này màu nâu đen, ở giữa có hai phần, thoạt nhìn giống lá của Hải Giác (rong biển) vậy.

Diệp Mặc nắm chặt lấy miếng Giác Hồn Tảo mà Cố Hà Châu đưa cho hắn, một loại cảm giác thoải mái phát ra từ sâu thẳm linh hồn truyền đến, Diệp Mặc thậm chí chưa tu luyện, đã cảm thấy được nguyên thần của mình mở rộng, hơn nữa thần thức dường như cũng kéo dài thêm được một chút. Giác Hồn Tảo này chẳng những có tác dụng lớn với thần thức, không ngờ còn có tác dụng củng cố thêm chân nguyên và linh hồn.

- Đồ tốt.

Diệp Mặc không tự chủ được thốt lên một câu.

Cố Hà Chu mỉm cười nói:

- Đây chỉ là Giác Hồn Tảo có cấp bậc thấp nhất, nếu như anh nhìn thấy Giác Hồn Tảo cao cấp, anh sẽ biết được thế nào mới là thứ tốt thực sự. Còn ám tảo thì lại càng là hàng cao cấp hiếm có khó tìm, nhưng tôi trước giờ cũng chưa bao giờ bắt được ám tảo, bắt được ám tảo cần phải đến sâu trong Hải Giác, tôi bây giờ vẫn chưa đủ sức mạnh.

Diệp Mặc nghe thấy Cố Hà Chu nói vậy, trong lòng lại càng kiên quyết cho dù có muốn đi, cũng phải mang về một đống lớn Giác Hồn Tảo, nếu không, thì đã bỏ phí chuyến đi này của hắn.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới thu lại Giác Hồn Tảo, lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Cố Hà Chu nói:

- Cám ơn anh, số linh thạch này đưa cho anh, đợi lát nữa có cách bắt được Giác Hồn Tảo, thì cũng dạy tôi chút nhé.

Cố Hà Châu thấy Diệp Mặc không ngờ lại dùng nhẫn trữ vật đựng linh thạch đưa cho gã, ngược lại lại sững người, nhưng nhanh chóng gã tỉnh táo lại, nhận lấy nhẫn trữ vật của Diệp Mặc nói:

- Không vấn đề gì, một mình tôi trong này bắt Giác Hồn Tảo có khi cũng rất nhàm chán, á….

Lời nói phía sau của Cố Hà Chu lập tức bị tiếng á thay thế, gã nắm chặt lấy nhẫn trữ vật sắc mặt kích động có chút đỏ lên, một lúc lâu sau nắm chặt nhẫn trữ vật không dám tin nói:

- Cái này, chỗ này quá nhiều rồi, một triệu linh thạch, tôi, làm gì cần nhiều đến thế này…

Mặc dù nói như vậy, nhưng Cố Hà Chu cũng không đành lòng trả lại nhẫn trữ vật cho Diệp Mặc. Ở Hải Giác đảo, không có tài nguyên, không có linh thạch. Giác Hồn Tảo mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ là thứ tu luyện thần thức. Linh thạch ở Hải Giác đảo thuộc vào loại tài sản cực kỳ quý giá, dùng hết một viên là mất đi một viên. Gã đột nhiên lấy được nhiều linh thạch như này, làm sao có thể không kích động được?

Ở Hải Giác đảo, tác dụng của linh thạch thì không nói cũng rõ, bất luận là tu luyện, khôi phục hay mua bán, linh thạch cũng có thể làm được.

Diệp Mặc cười khua khua tay nói:

- Linh thạch bây giờ đối với tôi cũng không có tác dụng gì, anh cứ cầm lấy đi. Đợi khi tôi lấy được nhiều Giác Hồn Tảo, anh nếu như không để ý gì, thì cùng tôi đi tìm đường ra, tôi tin rằng trong này chắc chắn có cách rời khỏi đây được.

Cố Hà Chu lại lần nữa cám ơn Diệp Mặc, lúc này mới nhận lấy nhẫn trữ vật, sau đó lại muốn lấy Giác Hồn Tảo đưa cho Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc từ chối. Giác Hồn Tảo hắn cần cũng không phải một hai miếng, mà là một đống lớn.

Thấy Diệp Mặc từ chối gã tiếp tục đưa thêm Giác Hồn Tảo, Cố Hà Chu lại càng có thiện cảm với Diệp Mặc, gã thu lại Giác Hồn Tảo nói:

- Anh Diệp, bắt Giác Hồn Tảo trong Hải Giác, với tu vi của anh, thì chắc chắn không vấn đề gì. Nhưng tôi khuyên anh từ bỏ ý nghĩ rời khỏi nơi này trong đầu đi, hoặc có một ngày chúng ta tu luyện đến Hóa Chân viên mãn, thì có thể phi thăng rời khỏi nơi này. Nếu không, Hải Giác tuyệt đối không phải là nơi mà với sức mạnh của cá nhân mà có thể rời khỏi được nơi đây.

Diệp Mặc sững người, hắn cho rằng Cố Hà Chu có thể bắt Giác Hồn Tảo hàng trăm năm trong này, chắc chắn cũng muốn rời khỏi nơi này, không ngờ gã lại nói ra những lời chán chường như này, rõ ràng cũng giống như Vương Cảnh, bị mài mòn ý chí đi vậy.

Diệp Mặc trong lòng lại càng đáng tiếc người có nhiều kinh nghiệm như Cố Hà Chu này không thể hợp tác cùng hắn, hắn cũng có ý tôn trọng Cố Hà Châu, xua tan ý nghĩ tiếp tục mời Cố Hà Chu cùng mình ra ngoài.

Cố Hà Châu dường như biết được mình từ chối lời mời của Diệp Mặc cũng có chút không hay lắm, lập tức lấy ra một pháp bảo hình võng nói với Diệp Mặc:

- Đây chính là cách mà tôi bắt Giác Hồn Tảo, tôi làm một lần, anh nhìn xem.

Nói xong Cố Hà Chu trước tiên phóng pháp bảo hình võng của mình ra, sau đó là đứng một bên chờ, một lát sau một bóng đen bay qua. Cố Hà Châu bỗng nhiên bước lên phía trước vài bước phóng cây thương dài trong tay mình ra, cây thương đó vừa đâm ra, thì bóng đen kia lập tức thay đổi phương hướng. Cố Hà Chu rõ ràng cũng không thể nào khống chế được phương hướng của Giác Hồn Tảo, bóng đen đó chỉ lướt qua pháp bảo hình võng kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.