Chương trước
Chương sau
Pháp bảo Phi bạt bị Hắc Thạch cân của Diệp Mặc đánh nát bấy, Đại Ất Tiên sơ kì này lập tức liền bị phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi. Phi Bạt bị nát bấy, cái loại thanh âm đáng sợ này cũng khiến ý thức của gã từng đợt từng đợt quay cuồng.

Gã lập tức liền biết không hay rồi, có Huyền Tiên trung kì nào lại có thể một phát đã đánh nát được Âm Hồn Bạt của gã? Cho dù là đối phương thực sự là Huyền Tiên trung kì, pháp bảo khối đá đáng sợ kia của Huyền Tiên trung kì này cũng không phải là thứ mà mình có thể chống lại được. Sau khi pháp bảo khối đá đó được phóng ra, một sức nặng khủng khiếp căn bản không phải là pháp thuật của một đại tiên bình thường có thể chống lại được.

Đại Ất Tiên này vừa hiểu rõ đạo lý này, thì quả cân màu đen kia lại một lần nữa đánh tới. Tuy rằng ý thức còn đang quay cuồng, Đại Ất Tiên này cũng biết tình huống khẩn cấp. Phi Bạt chỉ còn có một mặt lại lần nữa được gã phóng ra, miễn cưỡng ngăn chặn quả cân màu đen.

Két...

Tiếng vang lớn kinh khủng lại vang lên lần nữa, một nửa Phi Bạt này cũng lại bị nện cho tứ phân ngũ liệt, liên tục hai lần bị pháp bảo của mình cắn trả ngược lại, Đại Ất Tiên này điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, đồng thời trong lòng đã hiểu rõ, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Huyền Tiên trung kì này quá đáng sợ, hoặc là nói quả cân màu đen kia của hắn đúng là quá nghịch thiên rồi.

- Dừng tay...

Thấy quả cân của Diệp Mặc lại một lần nữa nện tới, gã vội vàng kêu lên, trong lòng quả thực nghĩ không ra vì sao Phi Bạt của mình bị nện vỡ, Âm Hồn vỡ vụn vang lên không làm đối phương bị thương.

Diệp Mặc đâu thể dừng tay, sau khi Hắc Thạch Cân nện vỡ phần Phi Bạt thứ hai, không chậm trễ nửa phần nện về phía Đại Ất Tiên này.

Tựa như biết tiếng kêu của mình không có tác dụng gì, Đại Ất Tiên này sau khi kêu lên hai chữ ‘dừng tay’, lại phóng ra một quầng sáng, trong nháy mắt quầng sáng che khuất lên thân hình gã, đồng thời toàn bộ thân hình gã bên trong quầng sáng liền mờ nhạt đi.

Hắc Thạch cân đánh vào không gian ánh sáng màu vàng nâu mà Phi Bạt tạo nên trước đó, nhưng lại đình trệ một khoảng thời gian nửa hơi thở. Không gian ánh sáng ban đầu đã bắt đầu tán loạn, hoàn toàn vỡ vụn. Hắc Thạch Cân lao ra, nhưng khoảng thời gian nửa hơi thở này đã để Đại Ất Tiên nọ biến mất không thấy đâu, nơi mà gã biến mất, vẫn còn một vài ánh sáng mờ nhạt.

Sau khi không gian tạo bởi ánh sáng màu vàng đan xen vào nhau và cái bóng mờ nhạt của vầng sáng kia biến mất không thấy đâu, Hắc thạch cân lơ lửng bay trước người Diệp Mặc, đã không còn mục tiêu để công kích.

Diệp Mặc trong lòng lại cực độ khó chịu, hắn căn bản là không cảm nhận được Đại Ất Tiên này chạy trốn, đối phương chạy trốn như thế nào? Hơn nữa hắn ngay cả một chút dao động không gian cũng không cảm nhận được.

Ngay khi Diệp Mặc tưởng là đối phương xác thực là đã chạy mất, lại cảm giác thấy thần thức của Chân Băng Du dao động, Diệp Mặc lập tức liền giao quyền khống chế Phi Tuyết Châu cho Chân Băng Du.

Sau khi Chân Băng Du khống chế Phi Tuyết Châu, đầu tiên liền ra khỏi Phi Tuyết Châu, sau đó truyền âm nói với Diệp Mặc:

- Bên trái cậu có thêm một tảng đá.

Diệp Mặc lập tức liền hiểu ý Chân Băng Du, Hắc thạch cân của hắn trong nháy mắt lại bay lên, nhanh như chớp nện tới hướng tảng đá kia.

Tảng đá kia xác thực là pháp thuật che mắt của tên Đại Ất Tiên kia trước lúc đào tẩu, đây xem như là một môn pháp thuật cao cấp không tệ. Tuy ẩn nấp thành một tảng đá, nhưng gã lại luôn luôn chú ý tới Diệp Mặc. Sau đó Chân Băng Du đột nhiên xuất hiện, khiến gã ý thức được rằng Diệp Mặc còn có một Tiểu Thế Giới, chỉ có điều không đợi gã kịp phản ứng, Hắc thạch cân của Diệp Mặc lại rơi xuống một lần nữa.

Lúc nhìn thấy Hắc thạch cân rơi xuống trên người mình, Đại Ất Tiên này biết cho dù là gã tiếp tục trốn thì cũng không còn kịp nữa rồi, gã chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị một Huyền Tiên trung kỳ giết chết khi đánh chính diện.

màn máu phun ra, tảng đá kia bị Diệp Mặc nện thành một cục bánh thịt, tảng đá biến mất không thấy đâu nữa. Hiện ra chính là tên Đại Ất Tiên kia. Diệp Mặc phóng Vô Ảnh ra, nuốt chửng Nguyên Thần của Đại Ất Tiên này xong thì nhặt một chiếc nhẫn trên mặt đất lên.

Hai chiếc nhẫn bị Diệp Mặc mở ra, tiên tinh thượng phẩm tổng cộng hơn tám triệu, tiên tinh của Đại Ất Tiên kia hơn sáu triệu, Huyền Tiên hậu kỳ tên là Tác Phi kia cũng có hơn hai triệu Tiên tinh.

Ngoài mấy cái đó ra, còn có một ít Tiên Linh Thảo và vật liệu khoáng thạch cùng với ngọc giản. Còn một ít đan dược cấp thấp, Diệp Mặc căn bản là không thèm nhìn đến.

Cái khiến Diệp Mặc quan tâm nhất là ngọc bài điểm cống hiến, hai tấm ngọc bài điểm cống hiến Diệp Mặc lấy được đều là màu xanh ngọc. Sau khi thấy ngọc bài của Tác Phi, Diệp Mặc mới hiểu vì sao Đại Ất Tiên này nhất định phải lấy nhẫn trữ vật của Tác Phi.

Điểm cống hiến trên ngọc bài của Tác Phi không ngờ là hơn hai triệu, mà điểm cống hiến trên ngọc bài của Đại Ất Tiên kia chẳng qua cũng chỉ có một triệu mà thôi. Trong nhẫn Trữ vật của Tác Phi ngoài ngọc bài điểm cống hiến của bản thân ra, không ngờ còn có mấy miếng ngọc bài điểm cống hiến nữa. Diệp Mặc lấy ra xem một chút, có vài cái đã bị chuyển đi rồi, có vài cái vẫn còn một trăm mấy chục ngàn điểm cống hiến.

- Lần này cũng coi như là phát tài nho nhỏ.

Diệp Mặc nhìn Chân Băng Du cười cười nói.

Cộng thêm điểm cống hiến trên những ngọc bài này, điểm cống hiến của Diệp Mặc đã gần tới bốn triệu. Đây cũng không phải là một tài sản nhỏ.

Diệp Mặc lấy ngọc bài cống hiến của mình ra, muốn đem toàn bộ điểm cống hiến của Tác Phi và Đại Ất Tiên kia vạch lên trên ngọc bài của mình.

Nhưng khiến Diệp Mặc kinh ngạc là lần này hắn hoàn toàn không thể chuyển đi điểm cống hiến trong ngọc bài của đối phương được.

- Chuyện gì vậy?

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn nhìn Chân Băng Du. Lần trước hắn chuyển đi điểm cống hiến trong ngọc bài của Phượng Thương Kiếm rất dễ dàng, sao lần này lại không được? Ngọc bài cống hiến của Phượng Thương Kiếm là màu xanh lục, hai cái trong tay này đều là màu xanh ngọc, lẽ nào có liên quan với màu sắc của ngọc bài?

Chân Băng Du cũng cau mày nói:

- Đợi đi hỏi người khác xem, cậu xem trong chiếc nhẫn của kẻ tên là Tác Phi có vài ngọc bài đã trống không rồi, cho thấy điểm cống hiến đã bị gã lấy đi rồi, mấy cái vẫn còn điểm cống hiến kia cho thấy là gã cũng không lấy đi được.

Diệp Mặc gật đầu, hắn quyết định đi hỏi thử Hàng ca kia, mấy triệu điểm cống hiến không chuyển được sang ngọc bài của mình, chuyện này làm cho Diệp Mặc bực bội không thôi.

- Cô vào Phi Tuyết Châu đi, bây giờ chúng ta đi Vụ Ma Điện.

Diệp Mặc nói với Chân Băng Du xong, lập tức phóng Thanh Nguyệt ra.

Theo hắn nghĩ điểm cống hiến trong ngọc bài chắc là có thể chuyển đi được, nếu không thì lúc nãy Đại Ất Tiên kia cũng sẽ không nhất định phải lấy cho được nhẫn của Tác Phi. Chiếc nhẫn mà điểm cống hiến không thể chuyển đi, gã muốn lấy làm chi?

...

Lúc Diệp Mặc lại lần nữa đi tới cửa của Vụ Ma Điện, ngoại trừ vài cấm chế đổ nát ra, cửa của Vụ Ma Điện không có lấy một bóng người.

Xem ra cấm chế của Vụ Ma Điện đã bị phá vỡ, những người này đều đã đi vào rồi.

Diệp Mặc càng không suy nghĩ nhiều, lập tức cũng tiến vào Vụ Ma Điện.

Ở trong này, thay vì nói là một cung điện, chi bằng nói là một mê cung đi, rẽ ngoặt tứ tung, vô số ngã rẽ và hành lang.

Diệp Mặc đi hết mấy nén hương, quả thực là không gặp một người nào cả, chỉ có bản thân hắn loanh quanh ở chỗ này, cũng không nhớ được đường về nữa. Giữa những ngã rẽ và hành lang gấp khúc này thường sẽ xuất hiện một vài gian phòng, trong những gian phòng này ngoại trừ hài cốt ra thì không có vật gì khác, thậm chí ngay cả nhẫn của mấy bộ xương cũng không thấy. Những hài cốt này Diệp Mặc căn bản là không cần đoán cũng biết, chắc hẳn là tiên nhân trước đây tiến vào Vụ Ma Điện để lại.

Những tiên nhân này ở trong Vụ Ma Điện không ra được, cuối cùng hoặc là chết dưới tay Tiên Yêu thú, hoặc là chết trong tay Tiên Ma yêu.

Chân Băng Du cũng nhìn thấy tình cảnh này, lại lần nữa chủ động ra khỏi Phi Tuyết châu.

- Xem ra chúng ta đến chậm rồi, ở đây nhất định là có người có bản đồ của Vụ Ma Điện, hoặc là tất cả những người tiến vào Vụ Ma Điện đều có bản đồ đơn giản, chí ít có thể ra ngoài. Bây giờ chúng ta không có bản đồ, nói không chừng còn lạc đường ở trong này rồi.

Diệp Mặc nói.

- Đây chắc không phải là cung điện, là một mê trận, sư phụ tôi từng kể với tôi tình huống tương tự. Đáng tiếc tôi không phải là đại sư trận pháp, sư phụ tôi cũng không phải, bà cũng chỉ biết là có trận pháp như vậy, nếu không có bản đồ, sau khi vào trong thậm chí ngay cả ra cũng không ra được.

Chân Băng Du chính vì biết sự lợi hại của ma trận này, nên mới chủ động ra nói cho Diệp Mặc biết.

Diệp Mặc hiểu ý Chân Băng Du, ý cô muốn nói là nếu không nắm chắc, rơi vào mê trận này có khả năng vĩnh viễn cũng không thể ra được. Nhưng nếu hắn đã tới rồi, hiển nhiên là sẽ không rời khỏi nữa. Ngay cả dũng khí thử một lần cũng không có, còn nói gì khác nữa? Huống chi hắn tốt xấu gì cũng coi như là một đại sư trận pháp cấp 3.

Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền nhớ ra cái gì đó, lấy mấy miếng ngọc giản ra từ trong chiếc nhẫn, tìm được trong đó một miếng ngọc giản có bản đồ, đồng thời thần thức quét vào, một lát sau hắn vui mừng nói:

- Ở đây tôi có một ngọc giản có bản đồ của Vụ Ma Điện, nhưng chỉ có kí hiệu đánh dấu đường ra, không có bản đồ Vụ Ma điện chi tiết.

Chân Băng Du đương nhiên hiểu rõ ngọc giản của Diệp Mặc từ đâu mà có, chắc hẳn là của Đại Ất Tiên kia, cô gật đầu nói:

- Thực ra chúng ta vẫn còn một cách không cần bản đồ...

Diệp Mặc cũng đã đầu choáng não căng, hắn không thích nhất là những nơi giống mê cung như vầy, tuy tìm được bản đồ, nhưng đáng tiếc cũng không phải là bản đồ chi tiết. Đối với hắn mà nói thì gần như chẳng có tác dụng gì, bây giờ nghe thấy những lời này của Chân Băng Du, lập tức liền mừng rỡ ngắt lời Chân Băng Du, hỏi:

- Là cách gì?

- Bình thường ở những nơi như thế này chỉ cần có Tầm Linh Thú, là có thể theo Tầm Linh Thú là tìm được gian phòng có giá trị nhất.

Lời nói của Chân Băng Du khiến tâm trạng vui vẻ của Diệp Mặc nháy mắt lại lạnh xuống, hắn làm gì có Tầm Linh Thú? Nhưng trong giới Tu Chân thật ra lại có một con Tuyết Nhung hồ, có thể tìm kiếm nơi có linh khí, nhưng không nói tới Tuyết Nhung hồ đó đẳng cấp thấp, bây giờ còn là thú cưng của Lạc Ảnh rồi.

- Tôi không có Tầm Linh Thú.

Diệp Mặc lắc đầu, đồng thời hắn cũng không có ý định tiếp tục loanh quanh ở đây, hắn chuẩn bị tìm một chỗ nghiên cứu mê trận này một chút. Bây giờ không phải là hắn muốn ra ngoài, mà là muốn tìm ra quy luật của mê trận ở đây. Diệp Mặc cũng biết việc này rất khó khăn, nhưng không thử, hắn cũng không biết có được hay không.

- Không, cậu có thứ còn tốt hơn cả Tầm Linh thú.

Chân Băng Du lắc đầu nói.

Diệp Mặc lập tức hiểu ngay, thốt lên rằng:

- Ý cô nói là Vô Ảnh?

Chân Băng Du gật đầu nói:

- Chính là con 'Vô Ảnh thao tằm’ kia của cậu, đừng thấy nó bây giờ đẳng cấp còn thấp, nhưng ở đây thì chắc chắn là thứ rất có ích, tuy nó không thể nói cho cậu biết tình hình chi tiết ở đây, nhưng lại có thể tìm thấy nơi có tiên linh khí đậm đặc nhất ở đây trước nhất, hoặc là tìm thấy nơi có lợi nhất đối với nó.

Diệp Mặc thầm mắng mình ngu, Vô Ảnh trời sanh vốn là cái đồ ham ăn, bất kỳ vật gì, chỉ cần có tiên linh khí thì nó đều có thể ăn, chỉ có điều bây giờ khẩu vị đã kén chọn rồi, không ăn thứ tầm thường mà thôi. Nếu mình ra cho nó một mệnh lệnh, đi tìm chỗ nào ở đây có tiên linh khí đậm đặc, thì không phải là được rồi sao?

Sau khi Vô Ảnh được Diệp Mặc gọi ra, tỏ ra rất là hưng phấn, nháy mắt đã bay qua trước mắt Diệp Mặc, biến mất không thấy bóng dáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.