Chương trước
Chương sau
Có Vô Ảnh dẫn đường, Diệp Mặc cũng không phải chạy lung tung như trước nữa rồi, thời gian chỉ nửa ngày, hắn đã tìm được một vườn tiên dược trong mê cung. Tuy trong vườn tiên dược chỉ có vài gốc tiên linh thảo cấp 4, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói là đã có một mục tiêu.

Ngày thứ chín, Vô Ảnh bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, sau khi truyền đến cho Diệp Mặc một thông điệp mạnh mẽ, nhanh chóng men theo một hành lang bay vào như tên bắn. Diệp Mặc không kịp để ý đến suy nghĩ của Chân Băng Du, trực tiếp vươn tay kéo Chân Băng Du lên, đưa Chân Băng Du vào trong Phi Tuyết châu rồi đuổi theo Vô Ảnh như một trận gió thổi qua mê cung.

Chưa tới nửa nén nhang, Diệp Mặc theo Vô Ảnh tiến vào một gian phòng diện tích lớn hơn, gian phòng này lớn hơn rất nhiều so với tất cả những gian phòng mà Diệp Mặc đã vào trước đó.

Sau khi Diệp Mặc vào phòng, đầu tiên liền thấy một cấm chế ánh sáng ở giữa phòng. Hắn không quan tâm thứ ở bên trong cấm chế, mà dừng lại, đồng thời dặn dò Vô Ảnh đừng chạy lung tung.

Bởi vì hắn không phải là người đầu tiên bước vào gian phòng này, trước khi hắn vào, ở đây đã có 4 người, 4 người này hẳn là còn đang thảo luận chia những thứ ở trong cấm chế như thế nào, ít nhất bây giờ vẫn chưa đạt được thỏa thuận, bằng không cấm chế này đã bị đánh nát từ lâu rồi.

Bốn người đều là tu vi Huyền Tiên hậu kỳ, trong khoảnh khắc Diệp Mặc vào tới, bốn người này cũng đều đã nhìn về phía Diệp Mặc rồi, đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, giống như nghi hoặc Diệp Mặc sao có thể tìm được nơi này mà tới.

- Là cậu?

Một Huyền Tiên hậu kỳ thân hình cao lớn kinh ngạc kêu lên, rõ ràng là đã nhận ra Diệp Mặc.

Diệp Mặc vừa nhìn thấy Huyền Tiên hậu kỳ thân hình cao lớn này thì cùng lúc cũng nhận ra gã. Diệp Mặc không biết tiên nhân này tên là gì, nhưng lại biết lúc trước khi hắn rời khỏi quảng trường cùng với Đại Ất Tiên kia, tiên nhân này cũng có mặt ở quảng trường. Bởi vì thân hình của gã rất cao lớn, nên Diệp Mặc mới có chút ấn tượng.

- Lô huynh, anh biết người này?

Một Huyền Tiên mắt phượng khác lại cất tiếng hỏi.

Diệp Mặc vừa nghe thấy những lời này, liền biết lúc hắn và Đại Ất Tiên kia rời đi, người này khẳng định là không có mặt ở quảng trường, bằng không tuyệt đối sẽ không thể không nhận ra mình.

- Ừh, tôi biết

Sau khi Huyền Tiên cao to này nói xong, chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Mạc huynh, không ngờ tốc độ của anh cũng nhanh vậy.

Sở dĩ gã biết Diệp Mặc tên là Mạc Ảnh, cũng là từ tiên nữ áo váy màu hồng phấn. Đối với loại người hung ác như Diệp Mặc, gã nào dám sơ suất. Trước Vụ Ma Điện, Diệp Mặc chỉ một chiêu đã giết một Huyền Tiên hậu kỳ, sau đó rời khỏi cùng với một Đại Ất Tiên, người sáng suốt vừa nhìn đã biết hai người là đi liều mạng rồi.

Bây giờ Diệp Mặc có mặt ở đây, gã Đại Ất Tiên kia chắc chắn là dữ nhiều lành ít rồi. Đối với một Huyền Tiên có thể thoát khỏi tay Đại Ất Tiên, gã nào dám có nửa phần sơ suất?

- Sao cậu đến đây được? Lẽ nào cậu cũng có bản đồ?

Huyền Tiên mắt phượng kia thấy Huyền Tiên họ Lô biết Diệp Mặc, còn tỏ ra dáng vẻ tôn kính với Diệp Mặc, nhíu mày, không tiếp tục hỏi Huyền Tiên họ Lô nữa, mà nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc không để ý tới gã này, ánh mắt của hắn đã quét đến bên trong của cấm chế ở giữa phòng.

Bên trong cấm chế có hai pháp bảo, không nhìn ra đẳng cấp, ngoài ra, còn có một miếng ngọc giản. Ở đây có bốn người, rõ ràng là ba món đồ này không có cách nào để phân chia.

- Cậu điếc hả? Không nghe thấy tôi đang nói với cậu?

Huyền Tiên kia thấy Diệp Mặc chỉ lo chú ý đến thứ ở trong cấm chế, căn bản là không thèm đoái hoài đến gã, nhất thời lửa giận đã bùng lên.

Gã vốn không định để cho Diệp Mặc trên người có thể có bản đồ đơn độc rời khỏi. Bây giờ thái độ của Diệp Mặc như vậy, càng khiến gã tìm được cớ.

Nhưng sau khi nói xong gã vẫn có chút kiêng dè nhìn nhìn Huyền Tiên họ Lô bên cạnh. Gã thấy Huyền Tiên họ Lô dường như có quan hệ không hời hợt với Diệp Mặc, hơn nữa tu vi không thấp hơn gã mới là điều đáng lo.

Điều khiến cho Huyền Tiên mắt phượng này không ngờ là Huyền Tiên họ Lô kia nhìn thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm những thứ ở trong cấm chế, lại chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Mạc huynh, Lô mỗ đi trước đây, những thứ ở đây không có quan hệ gì với Lô mỗ cả.

Nói xong, một bước liền đã ra đến cửa, mà gã Huyền Tiên đi cùng với Huyền Tiên họ Lô cũng không chút do dự sải bước đi ra. Bọn họ đều đã từng thấy Diệp Mặc động thủ. Ngay cả Đại Ất Tiên, Diệp Mặc cũng không sợ, bây giờ bốn người bọn họ ở đây, cho dù liên kết với nhau e rằng cũng không chắc là đối thủ của Diệp Mặc. Huống chi ở đây chỉ có hai pháp bảo mà thôi, không nhất thiết phải đối đầu với Diệp Mặc.

Huyền tiên mắt phượng kia thấy Huyền Tiên họ Lô muốn bỏ đi, lập tức kinh hãi nhìn đồng bạn của mình một cái. Gã hoàn toàn không hiểu được vì sao đối phương muốn bỏ đi, Diệp Mặc chỉ là một Huyền Tiên trung kì mà thôi, nếu nói gã và Diệp Mặc là bạn, càng không thể bỏ Diệp Mặc mà rời khỏi mới phải?

- Đợi chút.

Diệp Mặc đột nhiên gọi Huyền Tiên họ Lô muốn rời khỏi kia lại.

Huyền tiên họ Lô thân hình cao lớn nghe thấy hai chữ này của Diệp Mặc trong lòng lập tức liền giật mình. Gã không biết Diệp Mặc kêu gã ‘đợi chút’ là có ý gì, nhưng gã lại đúng thật là dừng lại, xoay người chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Mạc huynh có chuyện gì dặn dò.

Huyền tiên hậu kì đi cùng với Huyền tiên họ Lô cũng dừng lại, đứng bên cạnh Huyền Tiên họ Lô, giống như đang phòng bị Diệp Mặc đột nhiên động thủ.

- Anh có thể tìm thấy chỗ này, có phải là có bản đồ hay không?

Diệp Mặc hỏi.

Huyền tiên họ Lô kia vội vã xua tay nói:

- Không có, tôi vô tình phát hiện hai người họ có bản đồ, sau đó chú ý theo gót họ đến.

- Tôi biết rồi, vẫn còn một việc muốn hỏi anh một chút.

Diệp Mặc gật gật đầu nói.

- Mạc huynh, hỏi đi.

Huyền tiên họ Lô thái độ rất thành khẩn, không hề vì giọng điệu của Diệp Mặc mà có chút bất kính nào.

- Lúc trước tôi lấy được một ngọc bài cống hiến màu xanh lục rồi thì có thể dễ dàng đem số điểm trên ngọc bài cống hiến màu xanh lục chuyển sang ngọc bài của tôi, vì sao sau khi tôi lấy được ngọc bài cống hiến màu xanh nhạt, ngược lại không thể nào chuyển số điểm đi được vậy?

Diệp Mặc vừa hỏi câu đó ra, Huyền Tiên họ Lô kia sắc mặt liền biến đổi, gã tuyệt đối không tin Diệp Mặc không biết chuyện về ngọc bài ngũ sắc, bây giờ lại hỏi câu này, nhất định là đang cảnh cáo mình, bảo mình không nên đi khắp nơi nói ra chuyện đã xảy ra ở đây.

Ý của câu nói kia là Mạc Ảnh hắn đã giết Đại Ất Tiên kia, bây giờ ngay cả ngọc bài cống hiến của Đại Ất Tiên tiên cũng đã ở trên người hắn rồi. Nếu Huyền Tiên như gã dám làm ra hành động thiêu thân gì, Mạc Ảnh hắn khẳng định là tuyệt đối sẽ không khoan dung.

Gã nào biết thực ra Diệp Mặc không phải là cảnh cáo, mà là thực sự không biết.

Với gã mà nói, cho dù là Diệp Mặc cảnh cáo gã, gã cũng không dám không trả lời, ngược lại càng thận trọng trả lời:

- Không chỉ riêng ngọc bài xanh ngọc không thể chuyển điểm cống hiến, ngay cả một vài ngọc bài cống hiến xanh lục cũng không thể chuyển điểm cống hiến.

- Vì sao vậy?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Thấy Diệp Mặc hình như không phải là giả bộ, Huyền tiên họ Lô này ngược lại có chút nghi hoặc, vẫn cẩn thận trả lời:

- Ngọc bài cống hiến màu xanh lục trở lên có thể khắc kí hiệu thần thức vào, đương nhiên cũng có thể không khắc kí hiệu thần thức. Ngọc bài cống hiến đã khắc kí hiệu thần thức vào thì người khác không có cách nào tùy ý chuyển điểm cống hiến đi được, trừ phi hắn xóa đi kí hiệu thần thức trong ngọc bài của mình, hoặc không chế thần thức của mình..

Diệp Mặc lập tức liền hiểu ra, mấy tấm ngọc bài không thể chuyển điểm cống hiến đi mà hắn lấy được kia đều đã được khắc kí hiệu thần thức.

Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Huyền Tiên họ Lô liền vội vàng bổ sung:

- Kí hiệu thần thức là do nơi cấp ngọc bài khắc lên, tiên nhân bình thường căn bản là không có cách phá giải. Tất cả những tiên nhân mua ngọc bài cống hiến từ màu xanh lục trở lên, đều có thể yêu cầu nơi cấp ngọc bài khắc kí hiệu thần thức lên, nhưng lại phải nộp thêm một trăm ngàn tiên tinh nữa, đương nhiên cũng có vài người không chịu bỏ tiên tinh, trên ngọc bài cống hiến không khắc kí hiệu thần thức, sau khi bị người khác lấy mất thì có thể tùy ý chuyển điểm cống hiến đi.

Xem ra ngọc bài cống hiến của Phượng Thương Kiếm không có khắc kí hiệu thần thức, Diệp Mặc trái lại có chút phiền não, trong tay vẫn còn mấy triệu điểm cống hiến, nhưng làm thế nào xóa được kí hiệu thần thức?

- Vậy làm sao xóa được kí hiệu thần thức?

Diệp Mặc phỏng đoán là không đơn giản như vậy, nhưng vẫn hỏi một câu.

Biểu cảm của Huyền Tiên họ Lô càng kính cẩn,

- Chỉ có chủ nhân của ngọc bài mới có thể xóa được kí hiệu thần thức, trong tình huống thông thường, chỉ cần nguyên thần còn tồn tại là có thể phá kí hiệu thần thức đi được, sau khi một vài tiên nhân ngã xuống, thường thường có thể đổi lấy nguyên thần của mình thông qua kí hiệu thần thức.

- Cảm ơn, Lô huynh xin cứ tự nhiên đi.

Diệp Mặc đã biết vấn đề của việc mình không thể chuyển điểm cống hiến đi được là do đâu?

Huyền Tiên họ Lô kia nghe thấy câu này xong, lập tức chắp tay với Diệp Mặc một cái, nhanh chóng biến mất ở hành lang quanh co khúc khuỷu không thấy bóng dáng.

Huyền Tiên họ Lô vừa đi mất, Diệp Mặc liền nhớ tới một chuyện khác, đó chính là Tác Phi đã bị hắn giết chết, ngọc bài cống hiến của Tác Phi cũng có kí hiệu thần thức, Đại Ất Tiên kia muốn mình giao nhẫn ra lẽ nào không phải là vì ngọc bài cống hiến? Nếu không thì gã làm thế nào xóa đi kí hiệu thần thức?

Lúc này cho dù là Huyền Tiên mắt phượng kia có ngu đi nữa thì cũng biết Diệp Mặc chắc chắn là không phải kẻ tầm thường, bằng không hai Huyền Tiên hậu kì không thể nào nhìn thấy hắn đến, lập tức liền đi, hơn nữa còn cung kính với Diệp Mặc như thế.

Huyền Tiên mắt phượng kia ha hả cười, trái lại chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Anh bạn, tôi họ Đồ, bây giờ ở đây chỉ có 3 người chúng ta, trong này vừa khéo có 3 món đồ, mỗi người một món là được rồi.

Ánh mắt của Diệp Mặc từ trên cấm chế ở giữa phòng di dời ra, nhìn chằm chằm Huyền Tiên mắt phượng này lạnh giọng nói:

- Mắt anh mù rồi hả, không thấy tôi đang nhìn mấy thứ bên trong cấm chế?

Huyền Tiên mắt phượng này lập tức biến sắc, gã há có thể không biết câu này của Diệp Mặc là nhắm vào gã, ban nãy gã nói Diệp Mặc điếc, bây giờ người ta chẳng mấy chốc đã mắng ngược lại rồi.

Gã quay đầu lại nhìn đồng bạn của mình một cái, lại phát hiện đồng bạn chậm rãi lắc lắc đầu với gã, rõ ràng là bảo gã đừng xung đột với Diệp Mặc, chắc cũng có chút kiêng dè Diệp Mặc.

Diệp Mặc chỉ có thể nhìn rõ hai món pháp bảo bên trong cấm chế: một món là một cây trường đao, còn một món là một thanh phi kiếm màu lam, còn phẩm cấp thì không rõ, không cách nào biết rốt cuộc là pháp bảo đẳng cấp nào?

- Anh bạn, kiến nghị của Đồ sư huynh, cậu thấy sao?

Huyền tiên còn lại nãy giờ vẫn chưa nói gì thấy Diệp Mặc mắng một câu xong thì không để ý tới nữa, cũng chủ động hỏi một câu.

- Chẳng thế nào cả.

Diệp Mặc thản nhiên nói, nói xong thí nhìn chằm chằm Huyền tiên mắt phượng nói:

- Để nhẫn của hai người lại, rồi cút.

- Muốn chết.

Huyền tiên họ Đồ kia tuy là vì thái độ của Huyền Tiên họ Lô đối với Diệp Mặc rất là kiêng dè, nhưng lại không có nghĩa là gã sợ Diệp Mặc. Bây giờ nghe thấy câu nói của Diệp Mặc xong, nào còn có thể nhịn được nữa, phất tay liền phóng ra quân cờ màu đen.

Những quân cờ kia trong nháy mắt liền bị gã tung ra, đồng bạn của gã thấy gã động thủ, cũng trực tiếp phóng ra một đại phiên

Nhưng không đợi pháp bảo của hai người này phóng ra hoàn toàn, thần thức đao và Hắc Thạch cân của Diệp Mặc đã nện xuống rồi. Ở nơi như thế này, cũng không có gì phải đắn đo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.