Chương trước
Chương sau
Lúc này Diệp Mặc đã tiến vào nơi trọng yếu nhất trong Vô Anh phong, thanh âm của Tiểu Băng Sâm lại truyền tới:

- Lão đại, phía dưới này có Tiên linh nguyên, e rằng là chỗ Tiên linh mạch tụ linh tiên trận của Vô Anh phong.

Nghe thấy thế, Diệp Mặc trong lòng khẽ động, hắn tu luyện cần rất nhiều tài nguyên, sở dĩ nán lại tại thế giới xanh mấy chục năm mà chỉ tu luyện tới Tiên vương trung kỳ, cũng chỉ vì hắn không có tài nguyên tu luyện mà thôi. Nếu như có thể bí mật lấy đi Tiên linh mạch của Vô Anh phong, thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không khách khí.

Nghĩ tới đây Diệp Mặc lập tức nói:

- Tiểu Băng Sâm ngươi đi xem xét Tiên linh mạch ở chỗ nào, đợi sau khi tìm được vị trí rồi, lại thông báo cho ta. Ta đi tìm người, trước khi tìm được người, những thứ ở đây vẫn không thể động vào.

Trước khi tìm được Tiểu Vận, lỡ như mình lấy đi Tiên linh mạch mà để người ta biết được, thì mọi người đều biết hắn đang ở Vô Anh phong rồi. Tuy hắn sẽ tận lực không kinh động đến người khác mà rút lấy tiên mạch, nhưng nên cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận. Ít nhất phải chờ hắn tìm được đường lui đã, rồi mới lấy đi.

- Được.

Tiểu Băng Sâm đáp một tiếng xong, lập tức liền lao ra khỏi Thế Giới Trang Vàng, chỉ loáng một cái đã biến mất không thấy gì nữa. Nếu nói về tốc độ, cho dù tốc độ Vô Ảnh đột phát, cũng không nhanh bằng Tiểu Băng Sâm, điều duy nhất đáng tiếc là, Tiểu Băng Sâm chỉ có tốc độ chứ không có năng lực công kích.

Sau khi Tiểu Băng Sâm đi rồi, thần thức vực và thần thức đao của Diệp Mặc lập tức bổ ra, tuy chưa tính là không kiêng nể gì cả, nhưng cũng không có kiêng dè gì lắm. Chỉ cần là nơi có cấm chế ẩn dấu, hắn đều sẽ dùng thần thức đao phá vỡ.

Sau khi Diệp Mặc phát hiện được một vài vườn tiên dược ở Vô Anh phong, hắn sẽ không chút do dự thu lấy, sau đó thu vào trong Thế Giới Trang Vàng của mình.

Mắt thấy toàn bộ Vô Anh phong sắp bị tìm tứ tung rồi mà Diệp Mặc vẫn chưa phát hiện tung tích của Tiểu Vận, hắn đã có chút lo lắng. Hắn sợ nhất chính là Vô Anh Tổ Sư cũng có những thứ như tiểu thế giới hoặc là thế giới chân linh, nếu vậy, bà lão đó mang Tiểu Vận đi, mình căn bản là cũng không biết rõ được.

...

Răng rắc...

Một tiếng nứt nhỏ nhẹ vang lên, cấm chế bên ngoài phòng Mục Tiểu Vận nứt ra.

Mục Tiểu Vận kinh ngạc không hiểu gì nhìn La Bế Nguyệt hỏi:

- La tiền bối, có chuyện gì vậy?

- Nhất định là kẻ bị Vô Già Âm Hà đuổi giết kia đã trốn vào Vô Anh phong. Chúng ta phải đi sớm một chút, người này có thể phá hư trận pháp cấm chế ở nơi này, không phải là một kẻ đơn giản. Tiểu Vận, cô có quần áo dư không, cho ta một bộ trước đã.

Lúc này La Bế Nguyệt đã từ trong thức hải bức ra một lá bùa.

Mục Tiểu Vận tranh thủ thời gian lấy ra một bộ quần áo đưa cho La Bế Nguyệt, trong lòng lại có chút cảm giác khó có thể nói thành lời, dường như là nếu mình đợi thêm một chút...

La Bế Nguyệt đã thay quần áo xong. Rồi mới lên tiếng:

- Tiểu Vận, chúng ta có thể đi rồi. Phong sơn đại trận này của Vô Già Âm Hà mặc dù là đỉnh cao, nhưng lại không ngăn được bùa chú của ta.

- La tiền bối, nhưng tôi luôn cảm giác tướng công của tôi đang ở cách nơi này không xa.

Mục Tiểu Vận có chút bất an nói.

La Bế Nguyệt thở dài nói:

- Tiểu Vận, ta hiểu tâm trạng của cô, cũng giống như ta năm đó. Tuy ta không biết 'Hồng Mông Tạo Hóa Quyết' này tướng công của cô từ đâu mà có. Nhưng ta khẳng định có thể nói cho cô biết, môn công pháp này là công pháp đỉnh cấp đoạt thiên địa tạo hóa. Nhưng cảm giác mà môn công pháp này cho ta chính là, người có tư chất càng tốt tu luyện càng nhanh, người tư chất càng kém căn bản là không cách nào tu luyện loại công pháp này. Tướng công của cô tư chất như thế nào ta không biết, nhưng ta đoán chừng cũng sẽ không tốt hơn cô là mấy.

- Tiền bối, ý của người là tướng công của tôi còn chưa phi thăng?

Mục Tiểu Vận nghi hoặc nhìn La Bế Nguyệt hỏi.

La Bế Nguyệt gật gật đầu nói:

- Đúng, ta mượn cơ hội lần này Vô Anh vội vàng rời đi. Dùng công pháp của cô để thoát khỏi cấm chế, ta vốn là muốn thu nhận cô làm đồ đệ. Nhưng môn công pháp này của cô quá mức nghịch thiên, ta không dám thu nhận cô làm đồ đệ. Về sau cũng không nên gọi ta là tiền bối, cứ gọi ta là Bế Nguyệt tỷ đi.

Cô cũng mới vừa phi thăng, cho nên ta mới suy đoán tướng công của cô bây giờ nhất định là chưa phi thăng. Theo như cô nói, có thể là vì cô không cẩn thận bị truyền tống đến Đại Lục tu chân bái nhập sư môn đỉnh cao, nên mới có cơ hội tu luyện phi thăng. Mà tướng công của cô trong tiểu thế giới kia, chỉ sợ là cơ hội sẽ càng ít hơn.

Dừng một chút La Bế Nguyệt mới tiếp tục nói:

- Ta bị tiện nhân Noãn Dư Ngọc này làm hại. Tiện nhân này cướp đi con đường chứng đạo của ta, lại cũng không chứng đạo được. Bây giờ ta không có năng lực tìm ả báo thù, chỉ có thể lẩn tránh mà tu luyện. Tiểu Vận, mặc dù cô có công pháp tu luyện đỉnh cao, nhưng ta thấy cô rất hiền lành, đối với tướng công của cũng rất là để ý. Nhưng trước khi tìm được tướng công của cô, cho dù là ta mang cô trốn khỏi Vô Già Âm Hà, một mình cô tại Tiên Giới này cũng rất khó đi lại.

Vốn với tư chất của cô muốn tìm một tông môn lớn bái nhập cũng không phải chuyện khó, nhưng một khi tiện nhân Vô Anh kia trở về, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Vì cô đắc tội với Vô Anh, ta đoán chừng Tiên Giới còn chưa có tông môn nào dám nhận cô. Cho nên, cuối cùng cô có thể vẫn sẽ bị Vô Anh mang đi.

- Bế Nguyệt tỷ, tôi...

Mục Tiểu Vận trong lòng thấp thỏm lo âu, La Bế Nguyệt nói không sai, cho dù là cô trốn ra khỏi Vô Già Âm Hà được thì cô lại có thể đi đâu?

La Bế Nguyệt chăm chú nói:

- Ta phải ẩn trốn bế quan tu luyện, nếu như cô bằng lòng thì đi cùng với ta. Công pháp của ta tuy không bằng của cô, nhưng đối với tu luyện hiểu biết của ta lại sâu xa hơn cô nhiều. Cũng có thể chỉ điểm cho cô một chút, tương lai nếu như cô có thể thành tựu Tiên đế, cô có thể tìm khắp ba mươi ba thiên vực, nếu như ba mươi ba thiên vực cũng không tìm thấy tướng công của cô, cô thậm chí có thể xé rách hư không, thật sự đi Thần Châu xem thử.

Thấy Mục Tiểu Vận trầm mặc không nói lời nào, La Bế Nguyệt thở dài nói:

- Trên thực tế, ta cũng không biết chờ tới lúc cô có năng lực xé rách hư không, tướng công của cô có còn ở đó hay không. Nhưng cho dù là tướng công của cô không còn ở đó, phúc khí của hắn cũng không tệ lắm, vậy mà tìm được người si tình như cô.

- Bế Nguyệt tỷ, vì sao chị không cho là em khờ? Ở Đại lục tu chân lúc em bái nhập sư môn, rất nhiều người đều nói em là đồ ngốc, vì một tướng công ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải mà ngày nhớ đêm mong.

Mục Tiểu Vận bỗng nhiên ngẩng đầu, con mắt sáng ngời nhìn La Bế Nguyệt. Còn câu nói sau cùng của La Bế Nguyệt, cô tự động cũng lờ đi luôn, cô không tin tướng công sẽ đi trước cô.

La Bế Nguyệt cười lạnh một tiếng nói:

- Ngốc? Ta tuy chưa thấy qua tướng công của cô, nhưng cũng biết tướng công của cô đối xử với cô rất tốt.

- Uh, tướng công của tôi đối xử với tôi rất tốt rất tốt...

Mục Tiểu Vận trong mắt lộ ra một chút dịu dàng, hình như đang nhớ tới khoảng thời gian ở cùng Diệp Mặc.

- Những người nói em là đồ ngốc, bởi vì các cô ấy không có tìm được người đối xử rất tốt với các cô ấy mà thôi. Cho nên bọn họ ghen ghét, phẫn hận, hận không thể chia rẽ hết thảy những người hữu tình, sau đó điên cuồng cười lớn...

La Bế Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

- Bế Nguyệt tỷ?

Mục Tiểu Vận trông thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của La Bế Nguyệt, có chút lo lắng gọi một câu.

La Bế Nguyệt khoát tay nói:

- Những chuyện này sau này sẽ nói cho em, chúng ta đi trước thì tốt rồi. Tuy tiện nhân Noãn Dư Ngọc kia không có mặt ở Vô Anh phong, đây cũng không phải nơi chúng ta nên ở lâu.

La Bế Nguyệt nói xong, phun ra một lá bùa, đồng thời phun một ngụm tinh huyết lên lá bùa, sau đó nói với Mục Tiểu Vận:

- Tiểu Vận, mau tới đây, nắm chặt ta.

Mục Tiểu Vận biết lúc này, cô cũng chỉ có thể đi theo Bế Nguyệt tỷ mới quen biết chưa được bao lâu này rời đi, cô không có lựa chọn nào khác.

Độn phù kích phát ra hào quang càng thêm chói mắt, Mục Tiểu Vận căn bản là không cách nào dùng thần thức nhìn rõ phía trước là cái gì. Chỉ sau mấy hơi thở, độn phù kia liền ầm ầm bắn ra một đám ánh sáng trắng, mà La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận trong phòng sớm đã biến mất trong vùng ánh sáng trắng này không còn dấu vết.

...

Trong nháy mắt khi độn phù của La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận rời khỏi Vô Anh phong, tiên đế Vô Hồi liền đã phát hiện, lập tức cười lạnh một tiếng nói:

- Không ngờ còn có độn phù phá vỡ được Phong sơn đại trận của Vô Già Âm Hà ta, quả nhiên là một tiên vương không đơn giản, bổn đế ngược lại muốn biết ngươi rốt cục có bao nhiêu thứ tốt.

- Người đã đào tẩu, ta lập tức đuổi theo.

Tiên đế Vô Hồi sau khi để lại cho chưởng môn Vô Già Âm Hà đang đứng bên cạnh một câu nói, thân hình gã đã biến mất không thấy gì nữa.

...

Độn phù của La Bế Nguyệt đã tạo nên động tĩnh cực lớn, ngay từ đầu Diệp Mặc cũng cảm giác được, hắn rất nhanh liền đi tới gian phòng chỗ Mục Tiểu Vận ở. Chấn động không gian trong phòng còn chưa biến mất, Diệp Mặc vừa nhìn thấy đã biết đây là do độn phù cao cấp tạo thành.

Là ai có thể thi triển độn phù ở Vô Anh phong? Nhưng lại thi triển độn phù cao cấp như vậy? Tiểu Vận vừa mới phi thăng, tuyệt đối không có năng lực thi triển loại độn phù này.

Một loại cảm giác có chút quen thuộc nảy ra trong đầu Diệp Mặc, hắn nhíu mày một cái, bỗng nhiên lấy ra trận kỳ bắt đầu bố trí trận pháp ngay trong gian phòng đó.

Hôm nay hắn đã tiếp cận đến tông sư tiên trận cấp bảy, chỉ cần thời gian người trong phòng này đi chưa lâu quá, hắn ắt có niềm tin có thể khôi phục ra hình ảnh ban đầu.

Chưa đến nửa khắc đồng hồ, trong tay Diệp Mặc liền có thêm một thủy tinh cầu.

Khi Diệp Mặc trông thấy khuôn mặt quen thuộc của Mục Tiểu Vận trong thủy tinh cầu, trái tim hắn sớm đã kích động đập như điên. Tiểu Vận không có việc gì, hơn nữa còn phi thăng lên Tiên Giới. Tuy Diệp Mặc không nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhưng vẫn có thể phân biệt được thông qua khẩu hình.

Tiểu Vận nói công pháp cho La Bế Nguyệt, La Bế Nguyệt mang Tiểu Vận đi. Diệp Mặc cảm nhận được, La Bế Nguyệt tu vi cực cao, cho dù là bị giam cầm không biết đã bao lâu rồi, sự hùng mạnh kia cũng có thể cảm giác được.

Diệp Mặc thu hồi Thủy Tinh Cầu, thở phào một hơi, Tiểu Vận không có việc gì là tốt rồi. Tuy Diệp Mặc không biết La Bế Nguyệt này là người như thế nào, nhưng trong cuộc đối thoại của hai người cảm giác ra được, cô không có chút ác ý nào với Tiểu Vận.

Tiểu Vận đã đi rồi, Diệp Mặc đương nhiên không muốn ở lại chỗ này nữa, hắn vừa định gọi Tiểu Băng Sâm, thì truyền đến tin tức của Tiểu Băng Sâm. Tiểu Băng Sâm đã tìm được linh mạch chỗ tụ linh tiên trận, hơn nữa còn là hai tiên linh mạch cực phẩm song song.

Diệp Mặc lập tức liền tìm được vị trí của Tiểu Băng Sâm, quả nhiên, trước mặt của Tiểu Băng Sâm rõ ràng là hai tiên linh mạch cực phẩm. Tiên linh khí sung túc, hơn nữa còn liên kết chặt chẽ với nhau.

- Lão đại, chúng ta lấy hết toàn bộ hai mảnh tiên linh mạch này đi.

Tiểu Băng Sâm lại không chút khách khí nói.

Diệp Mặc do dự một lát, sau đó vẫn lắc đầu nói:

- Được rồi, chúng ta lấy đi một cái trước đã, hơn nữa còn phải làm kín đáo, ít nhất phải làm bọn hắn không xuống xem thì không phát hiện ra được. Chờ sau khi ta thăng cấp đến Tiên đế xong, lại đến lấy đi toàn bộ tiên linh mạch ở đây.

Có một Mặc Nguyệt tiên tông ở phía sau, Diệp Mặc làm việc không thể không cẩn thận một chút. Bây giờ Tiểu Vận đã đi rồi, hắn cần phải làm là dành thời gian mau chóng làm cho mình thăng cấp đến Tiên Tôn. Nhưng tài nguyên tu luyện của hắn thật sự là quá ít, nếu không hắn thà tạm thời không động đến Tiên linh mạch ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.