Chương trước
Chương sau
Tiếng ầm ầm trầm đục truyền đến, gần như toàn bộ Vô Anh phong đều nổ vang rung trời.

- Xong, lão đại, chúng ta đã cố gắng cẩn thận hết sức rồi, sao vẫn gây ra động tĩnh lớn như vậy?

Tiểu Băng Sâm có chút lo lắng nói, nó biết Diệp Mặc muốn vụng trộm lấy đi một tiên linh mạch trong đó, lại không nghĩ là sẽ tạo thành động tĩnh lớn như vậy.

Diệp Mặc sắc mặt cũng biến đổi, lập tức nói:

- Thủ đoạn bố trí cái tụ linh tiên trận này đã vượt xa ta, Tiểu Băng Sâm, ngươi mau tiến vào Thế Giới Trang Vàng, bây giờ ta muốn lấy toàn bộ hai dòng tiên linh mạch này đi, rồi chúng ta bỏ chạy.

Nếu đã gây ra động tĩnh rồi, thì cũng không cần phải cẩn thận nữa, Diệp Mặc sau khi điên cuồng lấy đi hai dòng tiên linh mạch, trực tiếp xông ra khỏi Vô Anh phong.

Diệp Mặc vừa xông ra khỏi Vô Anh phong, lập tức biết Phong Sơn Đại Trận đã mở ra. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là vui mừng, mà là lo lắng. Vốn hắn còn đang định toàn lực thoát khỏi sự truy sát của tiên đế Vô Hồi, bây giờ mới đột nhiên nhớ tới, Tiểu Vận và nữ nhân kia đi trước, tiên đế Vô Hồi nhất định là sẽ tưởng mình là Tiểu Vận mà đuổi theo.

Tuyệt đối không thể để cho tiên đế Vô Hồi đuổi theo Tiểu Vận, Diệp Mặc lập tức từ Vô Anh phong lao vọt xuống.

- Sao ngươi vẫn còn ở Vô Già Âm Hà?

Người đầu tiên ngăn Diệp Mặc lại không phải ai khác, mà chính là tông chủ Vô Già Âm Hà Cực Thịnh Tiên tôn.

Diệp Mặc lại ngừng lại, lạnh lùng nhìn Cực Thành Tiên tôn nói:

- Cực Thịnh tông chủ, ta lịch sự khách khí đến tìm người, Vô Già Âm Hà ngươi thật đúng là có khí phách, thông qua Phong Sơn Đại Trận và Tiên đế để truy sát ta.

- Thì ra là ngươi thi triển kế ve sầu thoát xác, dẫn dụ Vô Hồi sư thúc đi, chết đi cho ta.

Một người cũng là Tiên Tôn hậu kỳ căn bản là không đợi Cực Thịnh Tiên tôn trả lời, đã phóng ra một cây đại đao màu vàng.

Kim Đao này vừa mới phóng ra, liền mang theo lưỡi đao dài mấy ngàn trượng màu vàng, hoàn toàn cuốn Diệp Mặc vào trong đó. Diệp Mặc hừ một tiếng:

- Đao không tệ, nhưng bản thân ngươi lại kém một chút.

Cùng một lúc Tử Đao của Diệp Mặc cũng phóng ra, đao đạo thần thông, Liệt Ngân.

Cực Thịnh Tiên tôn nhìn thấy liền biến sắc, lúc trước gã đã thấy Diệp Mặc dùng qua loại thần thông này. Lúc ấy một chiêu này của Diệp Mặc vẫn chưa hoàn toàn phóng ra, thì đã phá vỡ trói buộc của Vô Hồi sư thúc, mà lần này một đao kia phóng ra, Cực Viễn Tiên tôn thật đúng là chưa chắc có thể có kết quả tốt.

Lúc này đây không có tiên đế ở bên cạnh, Diệp Mặc không hề kiêng dè, một đao kia mang theo sát thế điên cuồng, bức lui toàn bộ những Tiên vương chung quanh và tiên nhân cấp thấp.

Đao thế vùng lên, không gian đã hoàn toàn bị Tử Đao của Diệp Mặc kéo qua, hình thành lên một vết đao lờ mờ, vết đao này làm người ta kinh ngạc run sợ, thậm chí trong lòng băng giá không dám dùng thần thức đi quét. Vết đao đáng sợ mang theo hàng loạt rung động và chấn động không gian, hình như chỉ cần ở trong phạm vi này, thì sẽ trực tiếp bị cuốn vào trong khe hở của vết đao này.

Ken két...

Vết đao màu tím vạch phá bầu trời, hoàn toàn nghiền nát lĩnh vực mà Cực Viễn Tiên tôn tạo nên, lập tức lưỡi đao này trực tiếp bổ vào đại đao màu vàng của Cực Viễn Tiên tôn. Đại đao màu vàng kim của Cực Viễn Tiên tôn lập tức kêu lên ong ong, lưỡi đao dài mấy ngàn trượng màu vàng kia thoáng cái liền mờ đi.

Uỳnh!

Cực Viễn Tiên Tôn thụt lui ra vài dặm rồi mới ngừng lại, ấn đường có một vết máu nhàn nhạt. Mà Diệp Mặc lại không chút sứt mẻ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cực Viễn Tiên tôn.

Cực Viễn Tiên tôn trong lòng hoảng hốt, gã chưa bao giờ thấy qua Tiên vương nào đáng sợ như vậy, chỉ là Tiên vương trung kỳ mà ra tay lại dũng mãnh hơn cả Tiên Tôn hậu kỳ, khó trách có thể từ dưới tay của Vô Hồi sư thúc đào thoát ra được.

Vừa rồi một đao kia thoạt nhìn thì gã chỉ ăn một chút thiệt thòi nhỏ, nhưng trên thực tế nếu như đối phương tiếp tục đuổi giết, cho dù là mình thi triển toàn bộ tu vi có thể làm đối phương bị chút vết thương nhẹ, nhưng cuối cùng kẻ thua nhất định là Cực Viễn gã.

Cực Thịnh Tiên tôn càng thêm kinh hoàng, gã đã nghe nói chuyện Diệp Mặc chỉ một chiêu đã làm Cực Huyết bị thương, nhưng suy cho cùng gã còn tưởng rằng Cực Huyết khinh địch. Hiện giờ gã lại trông thấy Diệp Mặc thi triển một chiêu Liệt Không này, mới biết được tại Vô Già Âm Hà ngoại trừ bốn tiên đế ra, không có người nào là đối thủ của hắn nữa.

Lúc này thanh âm của Diệp Mặc mới truyền đến:

- Cực Thịnh tông chủ, tin rằng ngươi đã truyền tin cho tiên đế Vô Hồi rồi. Ta sẽ chờ tiên đế Vô Hồi ở cửa tông môn Vô Già Âm Hà, hi vọng không để cho ta đợi lâu.

Nói xong Diệp Mặc chân đạp Tử Đao, vọt thẳng về phía cửa tiên môn Vô Già Âm Hà. Trông thấy Diệp Mặc đạp đao phi hành bên trong Vô Già Âm Hà, vậy mà không một người nào dám tiến lên ngăn trở.

Vài Tiên tôn cực kỳ tức giận, khi còn đang nghĩ ngợi có nên cùng vây công Diệp Mặc hay không, lại trông thấy Diệp Mặc lại ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn lướt qua Cực Thịnh Tiên Tôn lại nói:

- Hôm nay ta có thể giết cho máu chảy thành sông, nhưng ta không làm vậy. Nếu như tương lai Mặc Nguyệt tiên tông ta có chuyện gì không hay xảy ra, cũng đừng trách lúc Diệp Mặc ta trở lại không khách khí nữa.

Diệp Mặc sau khi vứt những lời này xuống, nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một bóng dáng màu tím.

- Chỉ là một Tiên vương, vậy mà dám lớn lối như vậy.

Một Tiên tôn sơ kỳ tức giận phát run, Vô Già Âm Hà trong số tất cả các Thiên Vực cũng là một trong những đế tông đứng đầu, từ khi nào lại bị người ta khinh thường như thế?

Cực Thịnh Tiên tôn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiên Tôn sơ kỳ này nói:

- Ngươi đã gặp qua Tiên vương bình thường nào dễ dàng đánh bại Tiên Tôn hậu kỳ sao? Người này có thể thong dong thoát khỏi sự truy sát của Vô Hồi sư thúc ở ngay trong tông môn của chúng ta, tiến vào Vô Anh phong, ngươi cho rằng đây là kẻ mà Tiên Tôn bình thường có thể đối phó được hay sao?

- Hắn tuyệt đối không chỉ là Tiên vương sơ kỳ.

Một tiên nhân Tiên tôn trung kỳ trầm giọng nói

Cực Thịnh Tiên Tôn gật gật đầu nói:

- Ngươi không nói ta cũng hiểu rõ, chỉ bằng một chiêu sát thế vừa rồi kia của hắn và không gian bị cuốn lên, cho dù là Tiên vương đỉnh cao cũng làm không được, không phải là làm không được, mà căn bản là không dám làm như vậy. Một Tiên vương phát ra một chiêu lợi hại như thế, còn chưa làm tổn hại được đến đối thủ, tự thân hắn đã sụp đổ rồi. Mà hắn sau khi phát ra một chiêu như vậy, vậy mà không có chút thay đổi nào.

- Bốn tiên đế của Vô Già Âm Hà ta đều đang không có mặt, nếu không há có thể đến phiên hắn càn rỡ.

Lại một Tiên Tôn không cam lòng nói.

Nhưng lần này không ai tiếp lời, lúc trước khi Diệp Mặc ở chỗ này, chẳng những tiên đế Vô Hồi có mặt, hơn nữa chính tiên đế Vô Hồi cũng không bắt được đối phương, còn bị người ta lừa gạt đi nữa.

...

Tiên đế Vô Hồi lạnh lùng nhìn chằm chằm gợn sóng không gian trước mặt, cho dù là bùa chú chạy trốn của Tiên vương này có lợi hại hơn nữa, y cũng phải bắt được đối phương.

Vừa lúc đó, y lại cảm giác được Thông Tấn Châu của mình xuất hiện một tin tức, thần thức của y trước tiên liền cảm nhận được tin tức kia.

Khi y nhìn rõ ràng Diệp Mặc vẫn còn đang ở trong tông môn, thậm chí lại đánh một Tiên Tôn bị thương, hơn nữa còn lấy đi hai tiên linh mạch cực phẩm ở Vô Anh phong, y thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi. Y không thể tưởng được mình đuổi cả buổi, vậy mà không phải là Diệp Mặc.

Ngay khi y còn đang do dự là tiếp tục đuổi giết, hay là quay trở lại tông môn trước, tin tức thứ hai của Thông Tấn Châu đã tới. Người ta chỉ là một Tiên vương, chờ y tại cửa của tông môn.

Bị tát thẳng vào mặt như thế, tiên đế Vô Hồi lập tức giận tím mặt. Đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình như một thằng hề, bị người ta quay mòng mòng. Lúc này y căn bản là không có nửa phần do dự, trực tiếp quay người, tay lập tức lấy ra một tấm Truyền Tống Phù phóng ra.

Tiên đế Vô Hồi quay lại, La Bế Nguyệt cảm nhận được trước tiên, cô thở dài thật dài nói:

- Không ngờ tới tài truy lùng của tên này lợi hại như vậy, thiếu chút nữa bị gã đuổi kịp. Cũng may tên này còn biết kịp thời quay lại, nếu không ta thật sự không kiên trì nổi nữa.

- Bế Nguyệt tỷ, tại sao gã phải trở về?

Mục Tiểu Vận lập tức hỏi.

La Bế Nguyệt trầm ngâm một lát nói:

- Trên thực tế Vô Hồi không phải là đuổi theo chúng ta, nếu như ta đoán không lầm, gã là đuổi theo người khiến cho Phong sơn đại trận của Vô Già Âm Hà mở ra cơ. Nhưng có thể sau đó lại phát hiện mình đuổi nhầm rồi, nên mới lập tức quay lại. Nhưng chúng ta cũng phải nhanh chóng đào tẩu, tốt nhất trước tiên rời khỏi Vũ Dư Thiên đã.

...

Ba tháng sau, lúc Diệp Mặc lại khống chế Thời Không Toa lủi tứ tung trong hư không, mới chính thức lĩnh hội được tâm trạng lúc trước bị mình đuổi không còn đường trốn của Khai Nỉ.

Bắt đầu từ Vô Già Âm Hà, hắn bị tiên đế Vô Hồi đuổi giết giống như giòi trong xương vậy. Diệp Mặc vốn đã sớm tính toán kỹ càng là một khi tiên đế Vô Hồi nhận được tin tức hắn vẫn còn ở Vô Già Âm Hà, hắn sẽ lập tức đi ngay. Hắn sẽ không thật sự khờ dại mà đợi tiên đế Vô Hồi trở lại Vô Già Âm Hà rồi mới trốn. Hắn chỉ muốn lừa gạt tiên đế Vô Hồi quay trở lại đừng đuổi theo Tiểu Vận nữa mà thôi

Cho nên Diệp Mặc chỉ nán lại thêm vài phút đồng hồ liền định đi, nhưng lại không ngờ là vẻn vẹn chỉ có vài phút, tiên đế Vô Hồi cũng đã về tới Vô Già Âm Hà rồi.

Tiên đế Vô Hồi vậy mà có bùa chú có thể truyền tống về Vô Già Âm Hà bất kỳ lúc nào, bởi vì Diệp Mặc chưa từng ở trong một môn phái lớn, nên lúc này mới tính sai.

Kết quả chính là không ngừng chạy trốn, từ Vũ Dư Thiên xông vào hư không, từ hư không trốn tới hôm nay. Nhưng tiên đế Vô Hồi kia vẫn còn đang đuổi theo không bỏ, hơn nữa khoảng cách còn càng ngày càng gần. Nếu như không phải là pháp bảo phi hành của tiên đế Vô Hồi không bằng hắn, hắn sớm đã bị đuổi kịp.

Tiên đế Vô Hồi cũng thầm hận, thần thông không gian của y vẫn còn quá khiếm khuyết, nếu như là đối mặt với Tiên đế tương đối tinh thông về thần thông không gian, lúc này Diệp Mặc đã bị y bắt được rồi. Nhưng khi y nhìn thấy Diệp Mặc có pháp bảo phi hành Thời Không Toa, nguyện vọng bắt được Diệp Mặc lại càng cấp thiết hơn nữa.

- Lão đại, hay là chúng ta đi không gian Xanh, tìm những tinh thú kia nhờ hỗ trợ.

Tiểu Băng Sâm cũng ở trên Thời Không Toa hỗ trợ, nó cũng biết, cứ tiếp tục chạy trốn lão đại sẽ không có cách nào chạy thoát.

- Được.

Diệp Mặc cũng có ý nghĩ này, bây giờ đã nhất trí với Tiểu Băng Sâm, càng điên cuồng lại một lần nữa xông vào không gian Xanh

Sau năm ngày, ngay khi tiên đế Vô Hồi sắp đuổi kịp Diệp Mặc, Diệp Mặc vọt vào không gian Xanh. Không gian Xanh này tiên đế Vô Hồi cũng biết, y cũng vọt vào theo Diệp Mặc.

Sau khi Diệp Mặc đã tiến vào không gian Xanh, lập tức biết là hắn đã tính sai, thế giới trong không gian Xanh này không có lấy một con Tinh thú nào, căn bản là không biết đã đi đâu hết rồi.

Mà giờ khắc này tiên đế Vô Hồi sau lưng hắn thậm chí dùng thần thức cũng có thể quét đến, Diệp Mặc trong lúc lo lắng, lại cũng không kịp lo chuyện khác nữa, vọt thẳng về phía cái thế giới mới mở ra kia.

Lực lượng xé rách cuồng bạo đáng sợ truyền đến, Diệp Mặc thu hồi Thời Không Toa, lại thở phào nhẹ nhõm. Loại lực lượng xé rách đáng sợ này, với hắn mà nói cũng không thấm vào đâu. Hắn đã là tu vi luyện thể Tiên thần thể, sức chống đỡ của thân xác thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với Tiên đế bình thường, há có thể e ngại loại lực lượng xé rách này, lúc này căn bản là ngay cả Thế Giới Trang Vàng cũng không cần đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.