Chương trước
Chương sau
Thu xếp xong tất cả mọi thứ, Diệp Mặc lần thứ hai phóng ra Thời Không Thoa. Hắn kinh ngạc phát hiện, trên la bàn phương vị phía trước Thời Không Thoa, đã rõ ràng xuất hiện một điểm sáng. Điểm sáng là chữ, mặc dù nhỏ, thế nhưng Diệp Mặc lại thấy rõ ràng, đây tuyệt đối là hai chữ "Hư Thị".

Không nghĩ Thế giới trang vàng trôi nổi trong hư không, cuối cùng lại cũng đến được chỗ gần Hư Thị, việc này đã tiết kiệm được cho hắn mấy năm thời gian.

Thời Không Thoa – thần khí phi hành cực phẩm ở trong hư không mang theo một vệt sáng nhỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh, mà cái điểm sáng vàng kim kia cũng càng ngày càng rõ ràng, bất ngờ lại chính là Hư Thị.

Diệp Mặc nhìn thấy ở bên trong Thế giới trang vàng của mình, bọn người Tiểu Vận đang bế quan, mà ngay cả Thanh Như hình như cũng có cảm ngộ, ngồi ở bên dưới Hoàng Trung Lý bế quan, Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ suy nghĩ đi gọi mấy người kia ra.

Vốn trong suy nghĩ của hắn, muốn đi vào Hư Thị, mọi người nhất định phải đi ra. Bằng không tương lai mấy người đột ngột xuất hiện cạnh hắn, người có tâm tư nhất định sẽ chú ý. Nếu như lúc đầu đi ra khả năng có người sẽ cho là hắn có tiểu thế giới, một khi hắn tiến vào Hư Thị đã được một thời gian rất lâu rồi, bọn người Tiểu Vận trở ra người có tâm tư nhất định sẽ cho là hắn có Chân Linh thế giới.

Tiểu thế giới cũng không hiếm lạ gì, đại bộ phận các toàn năng đều có. Thế nhưng Chân Linh thế giới lại là một thứ rất hiếm lạ, cho dù là Đạo nguyên Thánh đế, cũng không phải là ai ai cũng đều có Chân Linh thế giới. Về phần Thế giới Ngũ Hành, thì lại càng thêm hiếm lạ. Mà Thế giới Hỗn Độn, người sở hữu nó chính là chúa tể một phương vũ trụ.

Ngẫm lại, Diệp Mặc vẫn là đem chiếc nhẫn chứa tiểu thế giới mà trước đây hắn lấy được từ tông chủ Đô Đình Thần Môn đeo vào trên ngón tay. Dù sao cái này có nghĩa là hắn có một tiểu thế giới, nếu như bọn người Tiểu Vận đi ra, cũng không phải là quá mức đặc biệt.



Diệp Mặc lần đầu tiên đến Hư Thị. Cũng là lần đầu tiên thấy thành phố to lớn hùng vĩ như Hư Thị. Có lẽ nói đây căn bản không phải là một tòa thành thị. Mà là một cái đại lục. Diệp Mặc khẳng định, cho dù là đem địa cầu nhét vào Hư Thị, cũng tuyệt đối chỉ có thể chiếm được một góc nho nhỏ.

Diệp Mặc đã gặp qua rất nhiều tiên thành, thánh đạo thành, cũng chưa thấy một tòa thành thị nào náo nhiệt phồn hoa như Hư Thị, không có một thành thị nào khổng lồ khí thế hùng vĩ như Hư Thị, còn chưa tới gần Hư Thị, đã có thể cảm ứng được một loại thần linh khí dày đặc.

Nửa nén hương sau, Diệp Mặc thu hồi Thời Không Thoa. Đứng ở lối vào Hư Thị.

Hư Thị là một thành thị không có tường thành, ở đây khắp nơi đều là cấm chế. Tại chỗ nói nhau giữa Hư Thị và hư không, bố trí đầy trận phá. Phía trước Hư Thị có một loạt các bến tàu hư không vô biên vô hạn, trên bến tàu đang đỗ đủ loại thuyền hạm cùng pháp bảo phi hành cỡ lớn. Những thứ pháp bảo phi hành này không thể thu lại được, hoặc là cố ý không thu lại.

Pháp bảo phi hành không thu lại, đứng ở trong Hư Thị, dù sao vẫn càng hấp dẫn người tới hơn so với thu lại. Dù sao những thuyền hạm này phần lớn là làm ăn buôn bán, những thuyền hạm này đi hư không một chuyến kiếm thần tinh, đó là một con số khủng.

Từng chiếc từng chiếc thuyền hạm không ngừng rời khỏi Hư Thị, tùng chiếc từng chiếc thuyền hạm không hoàn toàn tiến vào bến tàu. Những cái này ra ra vào vào, biểu hiện sự phồn hoa và náo nhiệt của Hư Thị.

Diệp Mặc đi vào Hư Thị, không có ai đến tra hỏi. Càng không ai đến thu thần tinh. Chuyện này nghĩa là, chỉ cần bạn có thể tới được Hư Thị, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể tiến vào, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Đây là một nơi tự do không gì sánh được.

Thần thức của Diệp Mặc không có quét ra, hắn thấy các loại tiên nhân ở đây nhiều hơn so với Ảnh Hư Bảo rất nhiều. Một số cái bóng sương mù còn chưa có hình thành hình người cũng dám tới tới lui lui trong Hư Thị, Quỷ Tiên toàn thân mang theo khí tức âm lãnh cũng đi ở trên đường lớn của Hư Thị, chẳng ai thèm nói năng gì cả. Thậm chí một vài cây to tu thành Mộc Tinh cũng nghênh ngang ra ra vào vào.

So ra thì, nhân tộc trái lại cũng không nhiều. Chỉ có điều là bởi vì rất nhiều chủng tộc sau khi tu luyện thành công, đều sẽ chủ động đem thân thể của mình hóa thành hình dạng của con người, nên mới làm cho Hư Thị giống như có rất nhiều người đang đi lại. Nhưng chuyện này cũng cực kỳ bình thường, thân thể của con người phù hợp đạo vận đại đạo, dễ dàng cảm ngộ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Diệp Mặc so sánh một chút, phát hiện mình biểu hiện ra ngoài là tu vi Tiên Đế ở nơi này cũng không phải là quá mức thái quá, cũng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng rất nhanh hắn cũng cảm giác được từng đợt khí tức đạo vận bị hắn dung hợp, lập tức hắn liền cảm thấy tu vi, khí tức của mình không ngừng tăng lên, mãi cho đến Dục Đạo đỉnh mới dừng lại.

Diệp Mặc thấy nao nao, liền trấn định lại, tu vi chân thực của hắn sau khi bước chân lên Hư Thị cuối cùng cũng thay đổi thành đúng với thực tế. Hắn chứng đạo trong Thế giới Hỗn Độn, chỉ có tại Thế giới Hỗn Độn tu vi mới có thể biểu hiện ở tu vi Dục Đạo, mà ở bên ngoài vẫn luôn là tu vi Tiên Đế. Đây không phải hắn tận lực ẩn giấu tu vi, mà là vì thế giới bên ngoài sứt mẻ không được đầy đủ, không cách nào là cho hắn chân chính biểu lộ ra tu vi Dục Đạo.

Hiện tại sau khi hắn tới Hư Thị, khí tức tu vi trực tiếp nhảy lên tới Dục Đạo, cũng có nghĩa Hư Thị không ngờ lại là một cái thế giới đầy đủ hết Ngũ Hành. Không biết khi hắn lại trở lại Tàn giới, tu vi có lại biểu hiện thành Tiên Đế nữa hay không, hay vẫn biểu hiện ở mức Dục Đạo?

Đối với chuyện khí tức tu vi của mình nhảy lên tới Dục đạo Thánh đế, Diệp Mặc cũng không thèm để ý. Hắn vốn không có tính toán ẩn giấu tu vi, ở chỗ này tu vi càng cao đương nhiên sẽ càng an toàn. Chỉ có điều là Diệp Mặc cũng không ngờ, tu vi của hắn vậy mà lại nhảy lên tới Dục đạo Thánh đế đỉnh cao. Điều này chắc chắn là có liên quan đến lần cuối Cây Hỗn Độn giúp hắn cải tạo nền tảng của Đạo, hắn cảm ngộ được một chút đạo vận của Sinh Mệnh Đại Đạo, Dục Đạo càng thêm hoàn thiện hơn.

Thình thịch…

Một bóng người nện tới trước mắt Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức né sang bên cạnh một chút, bóng người này rơi vào trên mặt đất trước chân hắn, không động đậy gì nữa.

Thần thức của Diệp Mặc quét đến cái người rơi trước chân hắn này, lại phát hiện đây là một cô gái, nhưng sức sống sớm đã biến mất, ngay cả nguyên thần cũng đã bị tiêu diệt.

Một gã đàn ông cực kỳ anh tuấn nhìn cô gái đã chết này, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người hòa vào trong đám người trong mấy hơi thở thì đã biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả quay lại nhìn một chút cũng không.

Tên đàn ông này anh tuấn không gì sánh được, Diệp Mặc lại phát hiện trên người gã ma khí dao động, đây là Thánh đế Ma tộc tu vi Hóa Đạo. Đối với chuyện một Thánh đế Ma tộc lại giết một cô gái này, Diệp Mặc trong lòng cũng không ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên là ở trong Hư Thị lẽ nào có thể tùy tiện giết người sao?

Một người mặc tiên bào màu vàng dáng dấp như là quản lý đi tới, đang muốn đem cô gái này cuốn đi thì một thanh âm thê lương đã bổ nhào tới:

- Cát Mẫn…

Người nhào tới này là một người đàn ông tu vi chỉ có Tố Đạo, hiển nhiên là có quan hệ không thường với cô gái đang nằm trên mặt đất.

Cái người quản lý kia thấy có người tới, nhíu mày một cái nói:

- Đem người rời đi nhanh một chút, không nên ảnh hưởng tới lưu thông trên đường lớn.

Người đàn ông kia tuy rằng bi thương không ngớt, nhưng vẫn đem cô gái đã chết trên mặt đất thu lại rồi rời đi, rất nhanh cũng biến mất giữa đám người.

Diệp Mặc kéo một gã đàn ông nhân tộc tu vi chỉ có Tố Đạo nói:

- Vị tiên hữu này ơi, lẽ nào ở Hư Thị có thể tùy tiện giết người? Không ai quản sao?

Tố đạo Thánh đế này nghi hoặc nhìn Diệp Mặc một cái, lập tức hiểu ra:

- Tiên hữu mới vừa tới Hư Thị phải không?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Vâng, bởi vì vửa tới, rất nhiều thứ đều không rõ ràng lắm, cho nên muốn hỏi một chút.

Tố đạo Thánh đế này cũng không có giấu diếm, lập tức nói:

- Không sai, tại Hư Thị là có thể tùy tiện giết người. Điều kiện tiên quyết là người khác xúc phạm ngươi, ngươi chiếm đạo lý. Bằng không, ngươi là sẽ bị Hư Thị nghiêm phạt.

- Vậy làm sao mà phán định kẻ giết người không có đạo lý chứ?

Diệp Mặc không hiểu nổi tiếp tục hỏi.

Tố đạo Thánh đế kia hắc hắc cười một tiếng:

- Đương nhiên là nhờ người quản lý điều tra, nếu như người quản lý điều tra bạn ngươi bị giết là vô tội, thì bọn họ sẽ tìm kẻ giết người truy cứu trách nhiệm.

Diệp Mặc nhíu mày một cái, càng không giải thích được:

- Vừa nãy ta nhìn thấy cô gái kia chết, người quản lý cũng có mặt ở đây, vì sao người đàn ông kia không nói rõ tình huống với người quản lý? Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã xúc phạm Thánh đế Ma tộc kia?

Lần này Tố đạo Thánh đế này thở dài lắc đầu nói:

- Tiên hữu vừa tới Hư Thị, có thể có điều không biết. Nếu muốn người quản lý hỗ trợ, cũng phải dựa trên cơ sở là ngươi có thực lực cơ. Người đàn ông kia cùng cô gái kia tu vi đều chỉ có Tố Đạo, ngươi nói bọn họ đầu óc hỏng hay sao mà đi mạo phạm một Thánh đế Ma tộc tu vi Hóa Đạo? Hiển nhiên là bị người ta tùy tiện giết chết rồi. Ngươi đừng hỏi ta vì sao người đàn ông kia không đi nhờ người quản lý hỗ trợ, bởi vì cho dù là y nhờ người quản lý hỗ trợ, nhất định cũng là không có kết quả gì. Dù cho y có đạo lý, người quản lý cũng sẽ không giúp y, kết quả cuối cùng là, y sẽ bị Thánh đế Ma tộc kia quay lại giết chết.

Diệp Mặc không biết nói gì nói:

- Nói như vậy, chẳng phải là có người quản lý cũng giống hệt như không có người quản lý sao? Trong Hư Thị vẫn là kẻ mạnh được coi trọng?

Tố đạo Thánh đế này gật đầu:

- Ngươi nói như vậy cũng không sai, trong Hư Thị chính là kẻ mạnh được coi trọng. Nếu như đứng sau lưng ngươi còn kẻ mạnh hơn, thì không người nào dám động tới ngươi, bởi người quản lý một khi biết lai lịch của ngươi, ngươi bị người khác xúc phạm, bọn họ sẽ chủ động đi tìm kẻ xúc phạm ngươi. Về phần hai Tố đạo Thánh đế vừa nãy, vừa nhìn đã thấy là người không có ai chống lưng cho rồi.

Diệp Mặc trầm mặc xuống, thiên hạ quạ đen thường là đen, đạo lý này quả nhiên là ở bất kỳ đâu cũng vẫn đúng. Một Tố đạo Thánh đế, ở chỗ này mà vẫn phải giận mà không dám nói gì.

- Tiên hữu vừa tới Hư Thị nếu như muốn tìm chỗ ở, tốt nhất là đến chợ phía đông, nhân tộc bình thường đều ở tại chợ phía đông. Chẳng qua nơi đó cách trung tâm Hư Thị có hơi xa, có chút không tiện cho lắm.

Tố đạo Thánh đế này thật ra lại rất nhiệt tình, chủ động giới thiệu cho Diệp Mặc nơi Nhân tộc tụ tập.

- Sao mà không tiện lắm? Chỉ cần ở trong Hư Thị, cho dù là xa hay gần cũng tốn có chút thời gian thôi mà.

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi.

Tố đạo Thánh đế này mỉm cười:

- Tiên hữu có điều không hiểu rồi, trong Hư Thị khắp nơi đều là cấm chế, từ phía đông đến trung tâm Hư Thị, nhanh nhất cũng cần một nén nhang thời gian. Mà bình thường thứ tốt nhất đều xuất hiện ở trung tâm Hư Thị trước tiên, tại trung tâm Hư Thị xuất hiện thức tốt, không thể biết trước tiên, vậy hiển nhiên là không có phần cho ngươi rồi.

Diệp Mặc giờ mới hiểu được, nhưng hắn cũng không định đến phía đông ở. Hắn đến Hư Thị chính là để tìm kiếm duyên cơ, tìm kiếm cơ hội thăng cấp Đạo Nguyên. Hơn nữa còn muốn hỏi thăm một chút về Âm Minh tộc, có thể giúp được Trì Uyển Thanh hay không.

- Đa tạ tiên hữu chỉ điểm.

Diệp Mặc cảm ơn Tố đạo Thánh đế này, rồi mới tiến về khu vực trung tâm Hư Thị.

Thấy Diệp Mặc không hề đến phía đông tìm nơi ở, ngược lại còn tiến vào trung tâm Hư Thị. Tố đạo Thánh đế này lắc đầu xoay người bỏ đi, cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.