Chương trước
Chương sau
Chung quanh Hư Thị đều là cấm chế, thần thức căn bản là không quét ra được. Diệp Mặc cũng phải đi vào trung tâm Hư Thị, mới chính thức cảm nhận được sự phồn hoa của Hư Thị.

Từng dãy cửa hiệu, thương lâu rộng không gì sánh được cao vút hai bên đường, hơn nữa những cửa hàng này các tộc đều có. Diệp Mặc tùy tiện đi vào vài cái, đồ vật bán ra càng là thượng phẩm trong thượng phẩm. So sánh với Hư Thị, thì những thứ quý giá ở Ảnh Hư Bảo cũng chẳng là gì cả.

Trừ những cái đó ra, còn có rất nhiều dãy phố dài hẹp không có cửa tiệm, quầy hàng, những nơi này toàn bộ đều là quầy hành tạm thời của những người đến từ các nơi các giới. Những loại quầy hàng này, qua mỗi một thời gian ngắn có lẽ sẽ đổi chủ nhân một lần, đồ vật trên quầy hàng, cũng là thường xuyên thay đổi. Một số thứ tại cửa hàng lớn không mua được, lại rất có thể là sẽ tìm được trên những quầy hàng này.

Diệp Mặc tùy tiện nhìn một chút, trong lòng càng cảm giác một chuyến đế Hư Thị này của mình không uổng phí. Những thứ ở đây, cho dù là hắn có nhiều thần tinh hơn nữa, cũng có thể xài hết. Bởi vì đồ vật ở nơi này, đại đa số đều là ở nơi khác đều không thấy, mà hết cái này tới cái khác đều là thứ hắn muốn mua.

Diệp Mặc không có vội vã đến những cửa hàng này mua đồ, hắn muốn tìm một chỗ ở trước đã, sau khi nghe ngóng rõ ràng tình hình ở đây đã rồi mới ra từ từ thu gom những thứ mình cần.

Thế nhưng Diệp Mặc rất nhanh thì thất vọng, hắn hỏi thăm suốt dọc đường, các loại tiên tức lâu, tiên điếm… Không có một cái nào không phải là đã đầy ngập khách, hắn không ngờ là lại không tìm được một chỗ nào để ở.

Đừng nói chỗ ở, cho dù là tiên tức lâu tạm thời có chỗ trống, đi vào cũng chỉ có thể tìm được một góc bên rìa để ngồi, rất nhiều tiên tức lâu ngay cả một góc ngoài rìa như vậy cũng phải kín người hết rồi.

Mãi đến lúc này, Diệp Mặc mới biết được suy nghĩ của hắn vô cùng đơn giản rồi. Hư Thị không giống như Ảnh Hư Bảo, những người đến đây ở lại đều sẽ ở lại đây trong thời gian dài.

- Mười cây Bắc Đẩu Hồn Thảo cuối cùng, bán ra hết lập tức dẹp quầy.

Khi Diệp Mặc đang nghĩ là có nên rời khỏi trung tâm Hư Thị, đến phía đông tìm một chỗ ở trước đã hay không. Một tiếng rao bán khiến hắn chợt có ý tưởng.

Là một Dục đạo Đan thánh, thậm chí là Đan thánh có thể luyện chế Hóa đạo Thần đan, Diệp Mặc đương nhiên không xa lạ gì Bắc Đẩu Hồn Thảo.

Bắc Đẩu Hồn Thảo có thể luyện chế Dục đạo Thần đan - Đấu Hồn Đan, Đấu Hồn Đan có thể gia tăng nguyên thần của Thánh đế, loại đan dược này đối với tu vi của Thánh đế có lợi ích rất lớn. Rất nhiều Thánh đế bởi vì thức hải thiếu hụt cực lớn, không cách nào chứng đạo đẳng cấp cao hơn, cho nên cần mua Đấu Hồn Đan. Đấu Hồn Đan gia tăng nguyên thần, đồng thời còn có thể mở rộng thức hải. Chỉ có điều là loại đan dược này rất khó luyện chế. Rất nhiều người mua Bắc Đẩu Hồn Thảo không phải để luyện chế Đấu Hồn Đan, mà là cứ để vậy dùng thôi.

Trực tiếp dùng hiệu quả hiển nhiên phải kém hơn rất nhiều, nhưng có chút ít còn hơn không. Nếu như mỗi một cây Bắc Đẩu Hồn Thảo đều có thể biến thành Đấu Hồn Đan, thì trên quầy hàng kia há có thể còn thừa lại mười cây Bắc Đẩu Hồn Thảo? Cho dù là một cây cũng sẽ khiến cho các toàn năng tranh đoạt với nhau.

Người rao bán Bắc Đẩu Hồn Thảo là một Hóa đạo Thánh đế, tuy rằng trên người hoàn toàn không có khí tức yêu tiên. Trong mắt Diệp Mặc, nhìn một cái là biết Hóa đạo Thánh đế trước mắt này là xuất thân từ Yêu tộc.

Diệp Mặc di ra phía trước chắp tay một cái nói:

- Vị tiên hữu này, sau khi Bắc Đẩu Hồn Thảo của ngươi bán hết, cái quầy hàng này làm thế nào?

Vị Yêu thánh này vừa nghe Diệp Mặc nói vậy, liền hiểu ý của Diệp Mặc. Lập tức nói:

- Quầy hàng tuy rằng không ít ỏi bằng tiên tức lâu. Nhưng cũng là thứ rất khó có được. Chỉ cần ngươi mua mười cây Bắc Đẩu Hồn Thảo này của ta, ta lập tức đem quầy hàng chuyển nhượng cho ngươi, ngay cả phí dụng chuyển nhượng cũng không thu.

Thứ Diệp Mặc nhắm không phải cái quầy hàng này, mà là một phòng phía sau cái quầy hàng này. Gian phòng kia là nơi cho chủ nhân quầy hàng tạm thời ở lại, đối với Diệp Mặc mà nói chỉ cần có một chỗ ở là được. Chờ hắn vào ở, lập tức sẽ bố trí tầng tầng cấm chế xuống, một khi chờ cấm chế của hắn hình thành, muốn dùng thần thức rình hắn, lại không phải chuyện đơn giản thế đâu. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Chảng lẽ không cần tiến hành thủ tục gì sao?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.

Yêu thánh này ha ha cười, nói:

- Vừa nhìn ngươi cũng biết ngươi là lần đầu tiên tới Hư Thị, ngươi nhìn thấy gian phòng sau lưng ta trên cạnh cửa có một rãnh hõm, đó là một cái rãnh truyền tống, ngươi chỉ cần cách mỗi một năm đưa tiền thuê quầy hàng vào trong rãnh truyền tống là được. Chỗ này của ta tiền thuê một năm là mười triệu thần tinh, kỳ hạn của ta sắp đến rồi. Chờ ngươi mua Bắc Đẩu Hồn Thảo của ta, trong vòng một tháng đem mười triệu thần tinh để và trong cái rãnh hõm này, là có thể tiếp tục một năm nữa rồi.

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Diệp Mặc không thể tin được hỏi, hắn nói đơn giản tất nhiên là nói thuê quầy hàng rất đơn giản, càng là cho hắn không hiểu nổi là tiền thuê nơi này, tiền thuê quả thực là rẻ hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

- Đúng, chỉ đon giản như vậy.

Thánh đế Yêu tộc này khẳng định.

Diệp Mặc luôn có cảm giác Yêu thánh này còn có chút gì đó chưa nói ra hết, thế nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không tìm được lỗ hổng ở nơi nào. Không thê 3làm gì khác hơn là nói rằng:

- Mười cây Bắc Đầu Hồn Thảo này của ngươi ta lấy, bao nhiêu thần tinh?

- Năm triệu thần tinh một cây, mười cây năm mươi triệu thần tinh. Mặc khác cái quầy hàng này của ta miễn cho người phí chuyển nhượng, nếu không thì ta tùy tiện để cho người khác cũng phải mấy triệu thần tinh.

Hóa đạo Thánh đế Yêu tộc này nhìn như nói rất thoải mái.

Diệp Mặc biết Bắc Đẩu Hồn Thảo năm triệu thần tinh một cây xác thực là không đắt, nhưng chỉ với hắn thôi, bởi vì hắn có thể biến Bắc Đẩu Hồn Thảo thành Đấu Hồn Đan, đối với những người còn lại mà nói, giá tiền này là quá cao.

- Quầy hàng để cho ta, mặt khác mười cây Bắc Đẩu Hồn Thảo ta đưa người hai mươi triệu thần tinh. Nếu đồng ý, lập tức giao dịch, không đồng ý, thì thôi vậy.

Diệp Mặc rất là thẳng thắn nói.

- Thành giao.

Thánh đế Yêu tộc này nghĩ cũng không nghĩ liền lấy ra một miếng ngọc bài của quầy hàng, sau đó kể cả mười cây Bắc Đầu Hồn Thảo kia đều đẩy lên trước mặt Diệp Mặc.

Diệp Mặc có một cảm giác bị thiệt, hắn phát hiện hình như mình không hiểu lắm về vật giá ở đây. Cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng không đổi ý, kiểm tra mấy thứ này xong, cũng lấy ra hai mươi triệu thần tinh giao cho Hóa đạo Thánh đế Yêu tộc này.

Thánh đế Yêu tộc kia thu hồi thần tinh, cười đầy ý tứ nói với Diệp Mặc:

- Ngọc bài đó là biểu hiệu của quầy hàng, nói không chừng ở chỗ này ngươi sẽ phát tài lớn.

Nói xong Thánh đế Yêu tộc này mau chóng lui đi, đảo mắt đã biến mất không còn bóng dáng.

Diệp Mặc nhíu mày, thu hồi mười cây Bắc Đẩu Hồn Thảo và ngọc bài, cũng không có để ý lắm. Cho dù là quầy hàng có vấn đề, hắn củng lắm là đổi một chỗ khác. Mười cây Bắc Đẩu Hồn Thảo với hắn mà nói, đã kiếm được đủ nhiều rồi. Một lò Đấu Hồn Đan của hắn, tương lai cũng phải bán được mấy lần hai mươi triệu ấy chứ.

Diệp Mặc không tiếp tục bày quầy bán hàng, hắn chuẩn bị bố trí một ít cấm chế cho gian phòng phía sau quầy hàng. Ngay khi Diệp Mặc muốn động tay bố trí cấm chế, một bóng người cực kỳ gầy yếu xông tới. Bóng người nhỏ gầy này trên mặt mang một cái khăn đen, Diệp Mặc liếc mắt liền nhận ra người này là ai.

Trước đây khi hắn mới vừa đến Thánh đạo Tàn giới, trước khi đi Mộ Hoa Thần Sơn đã bán ra một miếng Thần Tâm Thạch, Thần Tâm Thạch này chính là do cái người nhỏ gầy mang khăn đen trước mắt này mua đi. Trước đây Diệp Mặc không có nhìn ra tu vi của y, không nghĩ tới người này vậy mà đã là Hóa Đạo. Hơn nữa tu vi Hóa Đạo cũng không vững chắc lắm, hiển nhiên thời gian Hóa Đạo cũng không dài.

- Là ngươi?

Người đàn ông nhỏ gầy này cũng nhận ra Diệp Mặc là ai, ngạc nhiên thốt lên. Hiển nhiên y cũng không ngờ, trước kia ở Mộ Hoa Thần Sơn, Tiên Đế nho nhỏ kia đảo mắt cũng đã là một Dục đạo Thánh đế. Y lập tức đoán ra, Diệp Mặc trước đây khẳng định là ẩn giấu tu vi, bằng không cho dù là tốc độ tu luyện có mau đi nữa, cũng không thể trong mấy trăm năm thời gian mà có thể thăng cấp đến Dục Đạo.

- Ngươi muốn bày quầy bán hàng ở chỗ này?

Người đàn ông nhỏ gầy Hóa Đạo này lập tức nhìn thấy Diệp Mặc đứng ở sau quầy hàng, có vẻ như là dự định bày quầy bán hàng ở chỗ này.

Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời người đàn ông Hóa Đạo này, lại có một tiếng hừ lạnh truyền đến. Một cô gái cao to cũng tu vi Hóa Đạo đuổi tới, chỉ có điều là tu vi Hóa Đạo của cô gái này so với người đàn ông che mặt nhỏ gầy chạy tới này thì vững chắc hơn rất nhiều.

Người đàn ông che mặt nhỏ gầy này thấy nữ Thánh Đế này đuổi theo, cũng không tiếp tục trốn tránh nữa, mà lấy ra một cái hộp ngọc ném cho đối phương nói rằng:

- Cho cô đó, cô đưa thần tinh ta đã chi trả lại cho ta.

Cô kia tiếp nhận hộp ngọc nhìn một chút, tựa như cũng có chút kiêng kỵ người đàn ông che mặt ngỏ gẩy này, tiện tay ném ra một cái túi trữ vật cho người đàn ông che mặt nhỏ gầy này, hừ một tiếng nói rằng:

- Coi như số ngươi gặp may.

Thấy cô gái này rời đi xong, người đàn ông Hóa Đạo nhỏ gầy này mới chắp tay một cái với Diệp Mặc nói rằng:

- Tiên hữu thật đúng là một người biết buôn bán nhỉ, năm đó ở bên ngoài Mộ Hoa Thần Sơn lần đầu tiên ta gặp tiên hữu, tiên hữu đang bán ra Thần Tâm Thạch, hiện tại lần thứ hai gặp phải tiên hữu, tiên hữu cũng đang bày quầy bán hàng.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:

- Năm đó khi ta bày quầy bán hàng, ngươi hình như là đang bị người ta đuổi giết, hiện tại người hình như cũng đang bị người ta đuổi giết.

Người đàn ông nhỏ gầy mang cái khăn đen này sững sờ một chút, có chút xấu hổ nói:

- Không ngờ năm đó ngươi đã nhìn ra là ta bị người ta đuổi giết, xem ra năm đó khả năng quan sát của ngươi cũng tốt.

- Hiện tại khả năng quan sát của ta cũng vẫn tốt.

Diệp Mặc tùy tiện lấy ra vài món tiên khí giản đơn ném lên trên quầy hàng, sau đó lơ đãng nói.

Người đàn ông nhỏ gầy này ánh mắt đảo qua mấy món tiên khí của Diệp Mặc, hắc một tiếng nói rằng:

- Bây giờ khả năng quan sát của ngươi thật sự là không được tốt lắm, ta thà rằng bồi thường một chút thần tinh cho người khác, cũng phải ở lại. Chỉ điều là bởi vì mọi người đều cùng đến từ một nơi, coi như là quen biết cũ, cho nên cho ngươi vài lời khuyên tâm huyết.

- Nói đi, nếu như ta cảm thấy ngươi thực sự là nói lời tâm huyết, ta lập tức nghe ngươi.

Diệp Mặc lại lấy ra mấy bình tiên đan đặt ở một góc quầy hàng.

- Ngươi cũng bán rất nhiều thứ nhỉ.

Người đàn ông nhỏ gầy này lại cười nói một câu xong, lúc này mới tiếp tục nói:

- Chủ nhân trước đây của quầy hàng này có phải là nói quầy hàng này giá cả rất rẻ, thậm chí một năm chỉ cần mười triệu thần tinh không?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Gã nói với ta một năm chỉ cần bỏ ra mười triệu thần tinh là được.

Người đàn ông nhỏ gầy này bày ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy", nói rằng:

- Không sai, tiền thuê xác thực là một năm chỉ cần bỏ ra mười triệu thần tinh là được. Nhưng mà, ở đây trừ tiền thuê ra, còn có cái khác nữa. Còn có một vài người, sẽ thường xuyên đến thu một ít phí dụng, những thứ phí dụng này có lẽ là tổng lợi nhuận một năm của ngươi ở nơi này. Đương nhiên, những điều này cũng chưa phải là chủ yếu, chủ yếu là bởi vì ta biết cái quầy hàng này của ngươi là không thể thuê.

- Có ý gì?

Diệp Mặc nhíu mày một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.