Cũng đã một tuần trôi qua từ cái vụ rùm beng lên kia. Dạ Lạc Thần vẫn phải ở bệnh viện để xem xét tình hình rồi mới có thể xuất viện. Dù gì vết thương cũng đâu có ít? Hà Ngọc Hy có thể tạm nói là yên ổn qua chuyện. Chỉ có một vấn đế không thể coi là "yên ổn" được.
"Haizzz...." cô nằm dài trên bàn nhìn điện thoại cả buổi rồi khẽ thở dài. Hình như mai là hạn tìm bạn trai của cô rồi, nhưng đâu thể nói cô không có bạn trai? Anh ta đang nằm "yên" ở cái bệnh viện kia kìa. Nhưng rồi đến lúc ra mắt với cha cô không lẽ lại kêu hủy hôn?
Cô tiếp tục thở dài cái nữa thì đám Lạc Tịnh Nhã đi tới. Cô ta nhếch môi cười, không có Lạc Thần ở đây, thật dễ dàng đối phó với cô mà. Ngọc Hy lười biếng nhìn cô ta rồi lại gục mặt xuống nhìn điện thoại. Cô ta thấy mình bị bơ một cách đẹp mặt thì đập bàn, nói lớn:
- Ngọc Hy, xảy ra bao chuyện rồi mà sao cậu vẫn không chịu tỉnh ngộ?
- Hả, sao? Tỉnh ngộ cái gì?
Cô xoay mặt nhìn cô ta, mắt mở to rồi chớp chớp kiểu ngây thơ vô (số) tội. Tịnh Nhã bị ăn cục tức to đùng nhưng vẫn cố dữ hình tượng thục nữ e thẹn trước mặt mọi người. Cô ta khẽ hắng giọng:
- Anh Thần vào viện cũng là do cậu gây ra, từ khi cậu chuyển tới thì nơi đây đã không còn yên rồi.
- Chứ không phải do cô chuyện tới hả?
- Cậu.....
Tịnh Nhã bị chặn họng, chưa kịp nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1329006/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.