Ngọc Hy chậm rãi mở đôi mắt ra, ôi, đây là đâu? Có vẻ cô vừa ngủ...khá lâu. Cô ngáp một hơi dài, quả thật cô thiếu ngủ. Cảm ơn "ai đó" đã giúp cô ngủ 1 giấc. Hmmm, khoan, hình như sai...sai kịch bản :v
Cô nhìn xung quanh, căn phòng này không có gì đặc biệt cả. Cô cũng chả bị trói gì, không giống bắt cóc lắm. Cô vừa mới dọa hai lão già kia, chả ai ngu lại đi chui vào rọ mà đi liều thêm mạng.
Cô lại nhớ cô vừa mới nói chuyện với Mộc Thiên Du, sao bây giờ lại ở đây? "Cạch" tiếng mở cửa vang lên làm cô giật mình. Cô quay người sang, mẹ, tưởng ma hóa ra là anh Thiên Du.
- Đừng dọa em thế được không?
- Ai dọa em? Gần trưa rồi không muốn ăn cơm?
- Ăn chứ ăn chứ!!
Cô vẫn hí hửng chạy xuống dưới tầng. Có anh ở đây, đây há không phải là Mộc Gia? Cô vẫn ăn cơm như bình thường không có gì xảy ra. Mãi sau, cô mới lên tiếng:
- Tại sao phải dùng thuốc mê bắt em về?
- Hả?
- Ày, đừng tưởng em không biết. Loại mà anh dùng là loại nhẹ nhất. Không gây hại nhiều, chỉ ngủ tầm 30 phút tới một tiếng rưỡi. Nói đi, sao lại bắt em về?
- Còn không phải do em cố chấp lao đầu vào bệnh viện?
- Nhưng em thấy anh lại có chuẩn bị trước aa. Không ai rảnh mà chuẩn bị sẵn 1 khăn tay có thuốc mê cả. Hửm, anh cố ý sao?
- Ha, không qua mắt nổi em rồi.
- Anh nghĩ qua mắt nổi em thì quả là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1329005/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.