(Thay đổi xưng hô tí :>)
**Flashback...**
Sau khi Ngọc Hy rời khỏi kí túc xá, Lạc Thần liền cười xòa rồi lại vào phòng mình tiếp tục chơi game. Ko gian trong phòng 502 bất giác trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng điện thoại phát ra. Anh ngồi chơi được một lúc thì buông điện thoại xuống. Cảm giác trống vắng quá... Anh nhớ cô mất rồi...
Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho cô, nhưng đọc lại thì thấy không ổn liền xóa đi. Anh viết lại câu mới, vẫn không ưng liền xóa tiếp. Sao thế nhỉ? Chỉ là hỏi han quan tâm bình thường thôi mà, không phải ngày thường anh vẫn làm được sao? Tự dưng lại thấy ngượng ngùng thế nào ấy... Lạ ghê!
Sau một hồi "đấu tranh tư tưởng", anh quyết định, dứt khoát viết cho cô một câu. Tưởng nó sẽ vĩ đại như thế nào cơ, ai ngờ anh lại viết ra một câu nhạt toạch
"Tới nơi chưa, Hy?"
Vâng, anh đã đấu đá với chính mình rất nhiều mới ghi được một câu thế này. Đúng là dù trước đó thế nào, gặp tình yêu thì cũng chỉ là một đứa ngu.
Được vài phút, anh lại nhắn hỏi cô ăn cơm chưa. Cô vẫn im, anh nghĩ chắc cô không thấy được tin nhắn liền lủi thủi gọi đồ ăn tới. Cô đã CẤM mà anh trái lệnh không khác gì "không ngoan". Đính chính lại là anh không dám trái lệnh cô. Bản lĩnh đàn ông của anh đâu mất rồi hả, Dạ Lạc Thần?
Cứ cách chừng 5-10 phút, anh lại nhắn cho cô. Cô vẫn không rep lại. Ác độc mà, phụ lòng anh. Anh nằm trên giường lăn qua lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328952/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.