•HIỆN TẠI•
Tôi nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Đau quá! Toàn thân thật sự rất đau. Không hiểu sao tim lại cứ nhói nhói thế này... Nước mắt không kìm được mà cứ tuôn ra. Tôi ôm mặt mà khóc
Tiểu Lệ nói đúng, mình không nên nhớ lại những việc năm ấy. Giờ lại thấy hối hận khi lại nhớ ra được.
Nhưng khi ổn định được cảm xúc, tôi mới biết rằng mình không còn ở núi Mộng Nguyệt nữa rồi. Hơi thở bị nén lại, rất khó chịu. Mùi này mùi thuốc, mình đang ở..... BỆNH VIỆN!?!
Tôi thở dốc, mồ hôi liên tiếp chảy vài những vết xước trên mặt và người. Tôi nắm chặt cái chăn. Cái mùi bệnh viện này khó chịu chết đi được! Tôi rất ghét cái mùi của bệnh viện, chỉ cần đứng trước cửa bệnh viện đã chóng mặt rồi.
- Chị ơi?
Một cái giọng thanh mảnh, dịu dàng vang lên. Tôi vội quay đầu sang nhìn. Cô bé dụi mắt như vừa ngủ một giấc dài dậy. Tôi lau mồ hôi không ngừng chảy, thở đều lại rồi cất tiếng hỏi
- Em là ai? Sao lại ở đây?
- Em là Huyên Nhi. Lí do em ở đây là vì đây là chỗ dã ngoại của lớp em
- Chỗ dã ngoại... Không phải bệnh viện sao?
- Vâng? Làm sao lại là bệnh viện ạ? Từ đây tới bệnh viện gần nhất cũng ít nhất là 5km. Tới đó thì chị có khi nguy hiểm đến tính mạng
- Không phải bệnh viện sao mùi thuốc nồng như vậy?
- Đây chỉ là phòng y tế thôi ạ!
- Ừm... - Tính ra phòng y tế nhà trường mình không đến nỗi nặng mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328941/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.