Mặt Trời ló dạng đã rất lâu, tiếng chuông báo thức đã kêu từ 20 phút trước. Tôi vẫn nằm rất thoải mái trên chiếc giường cùng chăn bông ấm áp. Ôi! Nó hạnh phúc quá cơ!
- Tiểu thư, dậy đi ạ! Tiểu thư mà không dậy nữa là trễ thật đấy ạ! - An Nhi cố lay người tôi dậy
- Ưm.... Thêm 5 phút, 5 phút nữa thôi.... - Tôi đáp lại trong giấc nồng say
- Nãy giờ tiểu thư nói câu này gần 10 lần rồi đấy ạ, tiểu thư không dậy là chết em đấy tiểu thư....
- Mới có rạng sáng.... Kêu sớm! - Tôi kêu ca
- Giờ đã gần 7 giờ rồi thưa tiểu thư
- Mới có 7.... Hả!?! 7 giờ rồi? - Tôi bật dậy ngay tức khắc.
Trễ thật rồi!!! Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi mặc áo sơ mi trắng, khoác thêm chiếc áo khoác đen, thêm váy caro tím nữa. Tôi phi như bay lên ô tô, bây giờ mà đi bộ có mà trễ mất. Tôi thúc giục A Ly - tài xế riêng chuyên chở tôi đi học - chạy nhanh hết mức có thể.
Vốn hôm nay muốn thật may mắn mà lại.... Chậc, phải chăng có điềm xấu sắp tới?
Tôi gặm tạm vài ổ bánh mì mà An Nhi đưa cho. Còn nhớ rõ cô ấy quan tâm thế nào: "Tiểu thư, không kịp ăn sáng nên em làm tạm tiểu thư ăn lót dạ, có gì thì ăn thêm ở trường. Nhịn không tốt đâu ạ... "
Tôi quen An Nhi từ khi 3 tuổi, lúc ấy cô đã 12 tuổi. Đối với tôi, cô ấy như người chị cả vậy. Chăm sóc cho tôi lẫn ca và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328938/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.