Lạc Thần cố ý không đi vào để xem khi đi ra sẽ nghe câu chửi nào từ tôi, biểu hiện của tôi ra sao. Anh ta cười thầm, bao nhiêu hình ảnh hài hước anh ta nghĩ ra về tôi toàn nằm trong đầu. Tôi mà biết được là anh chết dưới tay tôi. Lạc Thần đi về lối ra của nhà ma, khoanh tay dựa tường. Những người khách dần dần đi ra. Một phút... Hai phút... Bây giờ đã 10 phút trôi qua, Lạc Thần vẫn chưa thấy bóng dáng của tôi. Những người đi vào sau tôi cũng đã ra ngoài rồi. 
Cảm giác ko lành, anh ta liền đi hỏi họ xem có thấy tôi ko. Nhưng những câu trả lời đều là "ko thấy". Lạc Thần tức giận: " Con nhỏ ngốc này làm gì trong đó vậy chứ!?! " rồi chạy đi tìm tôi. 
## 10 phút trước... 
Tôi nhắm mắt nhắm mũi cố chạy thoát ra khỏi đây, vô tình vấp phải dây điện. Vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, còn bị té nữa. Thế là tôi trật chân, không đi được. Nhưng chỗ tôi đang ngồi tuy không thấy con ma nào đã thế nó còn tối hơn mấy chỗ khác. Chỉ còn cách chờ khách rồi nhờ họ đưa ra. Tôi càng chờ thì càng ko thấy ai. Tôi nắm chặt tay, tôi từng rất sợ bóng tối. Bởi nó mang lại cảm giác bất an cho tôi, đặc biệt hơn là nó làm tôi cảm giác đơn độc. Chẳng lẽ mình mắc kẹt trong đây mãi mãi??? 
Tôi gục đầu xuống. Ở đây không thấy gì cả, cũng không thấy ai. Nó giống cảm giác lúc đó, 1 mình 1 thân, không có ai ở bên. Những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-yeu-toi/1328882/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.