Hàn Kỳ Anh lúng túng, cô thực sự không biết phải trả lời Phong Bạch Lăng ra sao nên cứ ấp a ấp úng, nói câu được câu không.
"Ờ…ờm…cái đó…tôi…"
Phong Bạch Lăng dần dần nới lỏng tay mình ra, vì không chờ được câu trả lời mà mình mong muốn nên anh ta đã tự từ bỏ. Phong Bạch Lăng ngồi thẳng dậy, mỉm cười với Kỳ Anh:
"Anh xin lỗi, anh đã làm em sợ sao?"
"À…không có gì, không sao cả."
Hàn Kỳ Anh ngồi bật dậy, tuy sắc mặt và tinh thần của Phong Bạch Lăng đã ổn hơn trước nhưng cô vẫn cảm thấy hơi sợ, nên vẫn giữ khoảng cách nhất định với Phong Bạch Lăng.
"Đây là số tiền bồi thường hợp đồng giữa tôi và anh. Tôi đã đem đủ rồi nhưng nếu anh không yên tâm có thể kiểm tra."
Phong Bạch Lăng liếc nhìn số tiền trong chiếc túi rồi sắc mặt lại trùng xuống. Anh ta đưa tay đỡ trán, giọng nói trầm xuống có phần nhẹ nhàng:
"Được rồi. Em để tiền đó rồi về đi."
"Anh không cần kiểm tra sao?"
"Không cần thiết phải như vậy."
"Vậy thì…tôi xin phép đi trước."
Hàn Kỳ Anh đứng dậy rời đi. Lúc cô định mở cửa bước ra ngoài văn phòng thì Phong Bạch Lăng đột nhiên hỏi cô một câu vô cùng kì lạ.
"Kỳ Anh, chúng ta…sẽ còn gặp lại chứ?"
Phong Bạch Lăng hỏi vậy là đang sợ sau khi giải quyết vấn đề hợp đồng này sẽ không được gặp cô nữa sao?
"Đương nhiên rồi, chỉ cần Phong đại thiếu cần tôi giúp đỡ thì tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-tha-cho-em/3049087/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.