Editor: HuyenNamida
Beta: Ri
"A!!!" Một tiếng thét chói tai phá vỡ không gian đang yên ắng, đang ở phía dưới lầu cầm đồ ăn, Khương Viên Viên run lên một cái.
Khương Viên Viên không chịu nổi, mắt liếc liếc, sau đó nhấc chân chuẩn bị đi lên lầu, liền bị Hàn Lục Hải nhanh chóng ngăn cản: "Bà đi lên đấy làm gì? Bọn chúng có khả năng là ở... Đằng kia."
Thực ra nghe một chút âm thanh này cũng không thể nào trọn vẹn, thật là Khương Viên Viên này quá ngây ngô quá đi. Có một loại ánh sáng kì dị rọi qua trên mặt của Viên tỷ, thấy rõ bà dơ tay che miệng lại cười trộm: "Cũng đúng, cũng đúng.Ông xem, tôi đây rõ vớ vẩn!" Ngay sau đó bà liền ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí, trong miệng lại vẫn nhắc tới: "Con trai của ta thật lợi hại, để cho tiểu Sơ Hạ kêu lớn tiếng như vậy."
"Bà xã..." Hàn Lục Hải không thể làm gì khác trừng mắt nhìn Khương Viên Viên liếc mắt một cái, bà lúc này mới phát hiện xung quanh người hầu đều đã che miệng cười trộm, bây giờ mới im lặng mà ngậm miệng lại.
"Cô làm sao vậy?" Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt muốn giết người kia, nhàn nhạt hỏi han. Nha đầu chết tiệt kia có cần thấy hắn mà thét đến chói tai như vậy, không lẽ không phân biệt được a. Hắn cũng không phải quỷ!
Ha ha hắn cười gượng, cô trả lời nói: "Tôi chỉ là cảm thấy được người đẹp trai như vậy, khuôn mặt ưu tú vừa mới mở mắt thì xuất hiện, cảm thấy đẹp vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2030364/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.