Editor + Beta-er: LoiVyy
Không có ai chú ý tới đáy mắt của Khương Viên Viên thoáng qua một chút đắc ý. Đương nhiên bà nói là sự thật, nhưng bà cố ý nói cho Hàn Thất Lục nghe. Bà biết con trai bảo bối siêu thông minh nhất định sẽ biết những ẩn ý trong lời bà nói, đúng như dự đoán...
Vừa đắc ý, lại vừa kiên nhẫn chờ. Bà cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, để cho An Sơ Hạ đơn thuần kia biết được sẽ không tốt.
Người đơn giản như An Sơ Hạ, dĩ nhiên không biết tại sao đột nhiên Hàn Thất Lục lại xen vào không để cho Khương Viên Viên xin nghỉ giúp mình. Cô chỉ cho là Hàn Thất Lục bệnh lại phát tác, muốn cố ý làm trái ý cô. Nhưng mà lần này lại rất kỳ lạ, cô cũng không làm gì để vị thiếu gia này không vui, tại sao anh lại làm trái lại với cô?
Trong lòng lập tức cảm thấy tức giận. Cắn răng một cái, cô khó chịu nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, lớn tiếng nói: "Anh đang làm gì vậy? Tôi xin nghỉ liên quan gì đến anh, tại sao không để cho mẹ xin nghỉ cho tôi?"
Hàn Thất Lục nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nhìn sang Khương Viên Viên một cái, ánh sáng từ mắt bắn ra bốn phía: "An Sơ Hạ, tôi làm như vậy, đương nhiên là có lý do. Thân là chủ, thỉnh thoảng cũng muốn nghe một lời khuyên thiện chí chứ nhỉ? Hoạt động dã ngoại thám hiểm rất hiếm có, chẳng lẽ cô thật sự không muốn đi sao?"
Cô nâng môi lên cười lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2030033/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.