Edit: Phương Quỳnh
Beta: NhoxPanda2
"Như thế nào?" Nam Cung Tử Tước tà tà nhếch miệng, vẻ mặt gian tà cười: "Chẳng lẽ nói, cô đã yêu ta, không nghĩ muốn đi sao?"
"Bệnh thần kinh!" An Sơ Hạ mắng to, vì Nam Cung Tử Tước phóng đãng, khuôn mặt cô vì không kềm chế được mà trở nên đỏ bừng, không tồi bởi vì trong phòng nhỏ kia ánh sáng của đèn khẩn cấp không phải quá sáng, cho nên cô mặt đỏ cũng không ai có thể nhìn ra.
Sau khi mắng xong, An Sơ Hạ bước nhanh đi ra khỏi phòng nhỏ, tay chân bởi vì thời gian dài bị trói mà cảm thấy từng đợt đau nhức. Nhưng mà cô cũng không có dừng lại cứ đi tiếp, ai biết Nam Cung Tử Tước người như thế có thể liền thay đổi ý định thì sao.
"Hàn Thất Lục đã bị chúng ta ném ở đỉnh núi toàn rắn này, cô phải tìm được hắn, nếu không, hắn sẽ bị rắn nuốt..." Tiếng nói vừa ngừng, An Sơ Hạ mới vừa bước ra phòng nhỏ lập tức dừng lại.
Xoay người, cô sắc mặt tái nhợt: "Anh... Các người đã làm gì anh ấy?"
Nam Cung Tử Tước vẻ mặt nhàng nhã tự mây trôi, giống như anh ta chưa từng làm chuyện gì. Trên thực tế, sau khi An Sơ Hạ ngất xỉu, Hàn Thất Lục cõng An Sơ Hạ lên trong nháy mắt, anh ta đã tặng anh một viên đạn mà thôi...
Mà đối việc An Sơ Hạ chất vấn, anh ta sắc mặt bình tĩnh, tay sờ sờ cằm chính mình: "Ta nhớ cô hiện tại không có quá nhiều thời giờ chất vấn ta, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029765/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.