Mưa tí tách rơi dưới đất, máy bay vì mưa to nên hạ cánh trước sớm. Đi ra cửa kiểm tra an toàn, An Sơ Hạ mát xoa huyệt thái dương. Khi hạ cánh An Sơ Hạ cảm thấy bị ù tai, cô cực kỳ không thoải mái.
Bởi vì thời gian còn sớm, Khương Viên Viên cũng không tới kịp, bất quá liền cho tài xế đến.
"Tiểu thư, tôi đến đây." An Sơ Hạ vốn định tự mình đem vali hành lý mang lên, nhưng cô vừa mới lấy hành lý, Hàn quản gia liền mang hành lí lên giúp cô. Cô cũng chỉ có hai vali hành lý, hành lí của Hàn Thất Lục cũng không nhiều, nhưng Hướng Mạn Quỳ lại có đến bốn vali hành lý thêm cả những bao lớn bao nhỏ gì đó nữa. Nhưng Hàn quản gia tựa hồ cũng không tính đến giúp cô ta.
Hàn Thất Lục đi WC, Hướng Mạn Quỳ cũng không phải yếu ớt, tự mình kéo hành lý đem chất lên một cái xe đẩy.
"Hàn quản gia, ông không giúp cô ấy một tay sao?" An Sơ Hạ nhìn bộ dáng cật lực của Hướng Mạn Quỳ, nhịn không được nói với Hàn quản gia.
Trong mắt cô Hàn quản gia là một người cực kỳ nhiệt tình biết quan tâm mọi người, nào biết Hàn quản gia lần này quay mặt đi, cực kì lạnh lùng nói: "Tôi chỉ vì Hàn gia mà phục vụ."
Ý là chuyện tình của Thất Lục và Hướng Mạn Quỳ không có liên quan gì đến ông. Nhưng An Sơ Hạ biết, Hàn quản gia cũng không phải là người máu lạnh như vậy, ông chỉ là do chuyện của cô, không nghĩ muốn đi giúp Hướng Mạn Quỳ.
Càng nhìn, An Sơ Hạ càng thấy không được, trên lưng cô chỉ đeo một cái túi xách, hai tay trống trơn, vì thế liền đi lên phía trước giúp Hướng Mạn Quỳ nâng cái rương hành lý lên: "Để tôi giúp cô."
Hướng Mạn Quỳ cũng bởi vì phải tự mình di chuyển hành lý mà buồn bực, lúc này An Sơ Hạ lại đến, cô ta liền cho rằng An Sơ Hạ cố ý đến đây để cười nhạo cô ta. Nhất thời trong lòng tức giận, không suy nghĩ, cô ta lập tức đẩy An Sơ Hạ ra.
Nhưng An Sơ Hạ chỉ lui về sau mấy bước, không ngã sấp xuống, nhưng do lúc ấy hành lí của Hướng Mạn Quỳ thả một cái trên xe đẩy, lập tức mất trọng tâm, vali hành lí đổ xuống...
Hướng Mạn Quỳ theo bản năng liền muốn chạy, nhưng cô mang giày cao gót, chân xoay chuyển té lăn trên đất, vali hành lí hướng về phía cô nặng nề đổ tiếp xuống.
"Cô không sao chứ?" An Sơ Hạ bất chấp vừa rồi Hướng Mạn Quỳ đẩy mình, vội vàng đến bên cô ta di chuyển vali hành lý.
Nhưng tay cô mới vừa va chạm vào rương hành lí, "Cút ngay!" Một tiếng quát lớn, cùng với lực kéo mạnh, cô bị kéo về phía sau, cả người mất trọng tâm, lập tức ngã chỏng vó trên mặt đất. Tệ hơn, cô bị va đầu vào chân xe đẩy, cảm thấy một trận choáng váng, nhìn mọi thứ cũng không rõ.
Nhưng cô vẫn thấy rõ ràng người kéo cô ngã xuống, chính là Hàn Thất Lục.
"Mạn Quỳ, em có làm sao không?" Hàn Thất Lục tay chân lanh lẹ đem vali hành lí di chuyển, đỡ Hướng Mạn Quỳ đứng dậy.
"Đau..." Hướng Mạn Quỳ thật hít một hơi khí lạnh, bao trùm tại mắt cá chân, hiển nhiên là trật thương chân.
"Tiểu thư!" Thấy An sơ hạ như vậy, Hàn quản gia bỏ mặc hành lý, vội vàng chạy về phía cô, nhưng ông mới đi một khoảng, lúc này bên cạnh ông xuất hiện một cái bóng đen, thần tốc chạy về hướng An Sơ Hạ. Hàn quản gia nhất thời ngừng lại, Lăng thiếu gia? Anh tại sao lại đến đây?
Lăng Hàn Vũ đúng là tới sân bay... Tản bộ. Anh không biết An Sơ Hạ xuống máy bay giờ này, cũng không đi thăm dò chuyến bay, ngày hôm qua sau khi về nhà, mãi không ngủ được, liền ra sân bay tản bộ.
"Tôi đỡ cô, cô có đứng được không?" Cùng với Hàn quản gia, Lăng Hàn Vũ cũng thấy rõ mọi chuyện, ngay khi nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ đẩy An Sơ Hạ, anh đã định chạy đến, nhưng thấy An Sơ Hạ không bị ngã sấp xuống, nên anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Ai mà nghĩ tới Hàn Thất Lục lại tưởng An Sơ Hạ hại Hướng Mạn Quỳ, liền đến kéo An Sơ Hạ ngã, Lăng Hàn Vũ rốt cuộc chịu không nổi, liền chạy một mạch về phía An Sơ Hạ.
"Không sao." An Sơ Hạ dựa vào Lăng Hàn Vũ mà đứng dậy, xoa xoa đầu, vì đầu cô va phải chân xe tải mà sưng lên, chỉ chạm nhẹ là sẽ đau, nên cô không dám động vào.
Lúc này Hướng Mạn Quỳ đang được Hàn Thất Lục bế lên, nhìn An Sơ Hạ, trong lòng cô nảy ra một kế, ôm cổ Hàn thất lục nói:" Chuyện không liên quan đến An Sơ Hạ, là do em không cẩn thận, anh vừa nãy đẩy cô ấy làm gì?"
"Anh nhìn thấy cô ấy mang theo hành lý đẩy lên người em." Hàn Thất Lục ngữ khí không hề nhiệt độ, ánh mắt liếc nhìn cũng không nhìn đến An Sơ Hạ một cái, chỉ là gọi điện thoại để cho lái xe tiến vào đem xe đẩy kéo ra ngoài, tiện đà ôm Hướng Mạn Quỳ đi về phía cửa lớn.
"Thiếu gia..." Hàn quản gia muốn đi đến giải thích trước nhưng không kịp.
Hàng động này với An Sơ Hạ mà nói chẳng khắc nào đem cô ra lăng trì xử tử, An Sơ Hạ đứng ngây người nhìn Hàn Thấy Lục, chân không nhấc lên nổi.
Không được, nhất định phải kiên cường, nhất định không được khóc! Cô chua xót nuốt vào trong cổ họng, dời ánh mắt nhìn về Lăng Hàn Vũ: "Vừa rồi cám ơn anh, sao anh lại tới đây?"
"Đi dạo." Lăng Hàn Vũ sắc mặt vẫn bình thường nói, ánh mắt anh giờ mới để ý tới An Sơ Hạ, trên người cô có nhiều nhiều vết trầy da, sau gáy của cô phỏng chừng đụng không nhẹ, đi Newyork không bao lâu, cả người mà lại gầy xuống rất nhiều. Cứ việc cô đối với chính mình cố gắng cười thật tươi, trong đôi mắt kia thống khổ, lại để cho trái tim của Lăng Hàn Vũ hung hang thu lại hết.
"Lăng thiếu gia." Hàn quản gia đi lên phía trước, sắc mặt phức tạp nói: "Thật sự là cám ơn cậu rồi."
"Theo những gì tôi hiểu về tính cách của Hàn Thất Lục, cậu ấy nhất định phải đưa Hướng Mạn Quỳ về trước." Lăng Hàn Vũ nói xong, nhìn An Sơ Hạ nói: "Chi bằng về nhà tôi xử lý vết thương trước, đừng để Hàn phu nhân lo lắng."
Hàn quản gia vội vàng nói: "Tôi sẽ đi cùng tiểu thư."
Ông biết Lăng Hàn Vũ có cảm tình với An Sơ Hạ, sợ Lăng Hàn Vũ nhân lúc Hàn Thất Lục mất trí nhớ sẽ cướp mất cô. Con gái dễ cảm động thường lầm tưởng cảm kích là tình yêu, ông phải theo dòm chừng mới được.
"Tiên sinh, đây là hành lý của ông?" Nhân viên sân bay đứng đó không xa chỉ về vali hàng lý bị nhân viên khác đẩy đi: " Nơi công cộng xin chú ý bảo quản hành lý của mình."
"Được rồi, cám ơn." Hàn quản gia nhấc chân đi lấy hành lí.
Lăng Hàn Vũ cùng An Sơ Hạ đi đến của chính, An Sơ Hạ đi chậm, Lăng Hàn Vũ lần này không thúc giục, cố ý đi chậm đỡ cô ra đến cửa.
"Cậu ấy thật sự không nhớ ra một chút gì sao?" Rốt cục nhịn không được, Lăng Hàn Vũ vẫn lại là mở miệng hỏi.
An Sơ Hạ buông xuống phía dưới, ngược lại lắc lắc đầu nói: "Nếu anh ấy có thể nhớ lại dù chỉ một chút thì tôi còn bị đối xử như vậy sao? Bất quá không có việc gì, một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ lại tất cả."
Nhìn bộ dạng khổ sở của An Sơ Hạ, lại cố làm ra dáng vẻ giả bộ lạc quan, Lăng Hàn Vũ trong lòng rất tức giận. Anh vốn dĩ đã từ bỏ dục vọng đối với cô, đối với An Sơ Hạ anh quyết định chỉ đứng từ xa âm thầm bảo vệ nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của An Sơ Hạ khổ sở như vậy, anh thật không cam lòng.
Lăng Hàn Vũ thở dài, anh muốn để cho An Sơ Hạ quên Hàn Thất Lục, suy xét cân nhắc những người khác, nhưng anh vẫn không thể nào nói ra miệng.
Đi đến cửa Lăng gia, Lăng Hàn Vũ nhanh chóng xuống xe, sang mở của giúp An Sơ Hạ, vẫn không quên hỏi đùa một câu: "Chính mình có thể tự đi không?
"Có thể, tôi lại không có bị thương tới chân." An Sơ Hạ cười cười, nhanh chóng bước xuống xe.
Hàn quản gia không tiện đi vào, ngồi chờ trên xe Hàn gia. Dù sao nếu để cho Khương Viên Viên nhìn đến An Sơ Hạ bộ dạng toàn thân bị thương, Hàn gia không chừng lại không thể bình yên.
Mà còn, nếu như đi bệnh viện xử lý miệng vết thương, vạn nhất có phóng viên nhìn đến, sự tình sẽ còn náo nhiệt hơn nữa. Dù sao An Sơ Hạ đã không phải từng là An Sơ Hạ, về mặt danh nghĩa cô là con gái nuôi của An Dịch Sơn, cũng là vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Hàn thị tương lai. Nếu cô sơ suất bị phóng viên phát hiện, bất luận đối Hàn thị và An thị đều nhất định sẽ có lời lẽ sai trái ảnh hưởng.
Lăng gia vẫn giống như trước kia, dùng tảng đá màu đỏ sậm xây lại bức tường lớn như cũ nhưng nhìn rất hài hòa, màu đen trên lan can sắt có một gốc cây không biết tên, cây xanh vừa nhú ra lộ diện đôi chút, rất có cảm giác như là Thế Ngoại Đào Nguyên.
"Tiểu thiếu gia!" Hai đội mặc phục cảnh đứng chỉnh tề ở cửa cùng kêu lên.
Không tồi, An Sơ Hạ đã qua cửa lớn của Lăng gia này vài lần, nếu không phải bị những người này hù chết rồi!
Không giống như lần đầu tiên gặp mặt khi đó, Khôn Ni giờ đang đón chào cô, đối với Lăng Hàn Vũ cung kính cuối nói: "Thiếu gia, cậu đã về."
"Uhm." Lăng Hàn Vũ kéo tay An Sơ Hạ nói: "Đi gọi bác sĩ gia đình tới đây."
"Vâng ạ!" Khôn Ni đáp một tiếng, dùng ánh mắt đánh giá An Sơ Hạ một chút, ngược lại thần tốc biến mất trong tầm nhìn ở đây.
Lần này đi không giống với lần trước, vòng qua dãy nhà phía trước, đi tới phòng nhỏ ở phía sau, bên ngoài căn nhà nhỏ kia có một vườn hoa viên nhỏ, bên trong trồng các loại hoa không biết tên mà nói, nhưng có một loại cô nhận ra, cô đã từng thấy nó trên một bản tạp chí, là một loại hoa lan cực kỳ hiếm, muốn mua một chậu phải đặ trước tám tram vạn.
Vào phòng, xuyên qua một hành lang nhỏ, Lăng Hàn Vũ mang cô đi tới phòng mình. Trong phòng sắp xếp hết sức chỉnh tề, ngay cả khăn trải giường cũng không có một nếp nhăn.
"Ngồi đi." Lăng Hàn Vũ để cho An Sơ Hạ ngồi ở trên ghế sofa, còn mình lại đi ra ngoài, sau đó, cầm hai lon Red Bull tiến vào, đưa một lon cho An Sơ Hạ.
Cô không thích uống Red Bull, hương vị cô cảm thấy là lạ. Nhưng một chuyến bay đáp xuống, suốt mười mấy giờ có khi ngủ có khi tỉnh lại, lăn qua lăn lại đến vài lần, uống lon Red Bull cũng được bổ sung thêm sức lực.
Red Bull trong tay mới uống có vài ngụm, một thanh âm quen thuộc từ bên ngoài hành lang truyền đến: "Sơ Hạ của ta đến đây sao?! Sơ Hạ của ta có phải ở bên trong không?"
Tiếng nói vừa ngừng không bao lâu, Lăng Lão Thái Gia đi đến, ông đang mặc quần áo rất chỉnh tề. Nếu đoán không sai, hẳn là ông vừa từ nơi làm việc về, nên cũng chưa kịp thay quần áo.
An Sơ Hạ vội vàng đứng dậy chào hỏi Lăng lão thái gia, Lăng Hàn Vũ ngửa đầu uống một ngụm Red Bull, nhìn về phía An Sơ Hạ nói: "Ngoan ngoãn ngồi đó đi."
Lăng Hàn Vũ đang nói, lăng Lão Thái Gia mới cảm giác là nơi đây không thích hợp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]