Ed: Phương Uyên
Beta: Ngọc Duyên
"Anh không nên tới tìm tôi, tôi đã nói rồi." Kim Khả ngừng lại một chút, hít sâu một hơi lúc này mới tiếp tục nói: "Anh là người đã có gia đình, mặc dù chúng ta bây giờ chẳng qua là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng là tôi cảm thấy, chúng ta không nên gặp mặt tốt hơn."
Điện thoại rơi xuống, An Sơ Hạ rõ ràng cảm giác được thân thể Hàn Thất Lục chấn động.
Hiển nhiên, anh cũng biết mình là hiểu lầm Hàn Lục Hải. Từ khi còn bé Hàn Thất Lục cùng Hàn Lục Hải khá thân thiết, Hàn Lục Hải đối với cái gia đình này là toàn tâm toàn ý.
"Là tôi thẹn với cô." cánh tay Hàn Lục Hải phát run, hồi lâu, anh vươn tay ra, ở trên vai Kim Khả vỗ mấy cái, thở dài nói: "Nếu như đến nơi đó khí hậu không tốt, không cần cố gắng."
"Tôi biết." Kim Khả giọng nói vẫn là nhẹ nhàng không sợ hãi, nhưng giờ phút này, giọng nói cũng hơi có vẻ run rẩy.
Hai người bọn họ, là yêu thương lẫn nhau, chỉ là một người trong lòng còn lễ nghĩa, một người gánh vác trách nhiệm gia đình, giữa họ, liền nữa không còn có thể.
Đáy lòng An Sơ Hạ rất là xúc động, cô không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào.
"Tôi đi đây." Hàn Lục Hải nói xong, xoay người, rời đi.
Mãi cho đến rời đi gian phòng này, Hàn Lục Hải cũng không có quay đầu lại.
Cửa phòng, nhẹ nhàng đóng, Hàn Lục Hải lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ac-ma-dung-hon-toi/2029322/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.