"Tiểu Tuyết, sao con lại gọi mẹ là 'dì’, ngay cả mẹ cũng không nhận ra sao?" Lông mày của người phụ nữ xinh đẹp hơi căng chặt, đi tới nắm tay Dạ Tường Vi, "Tiểu Tuyết, sao lâu như vây mà con không đến thăm mẹ, có phải là có Ám Dạ Tuyệt rồi không cần mẹ nửa. Ài —— con gái lớn rồi không giữ lại được nửa, còn chưa gả cho Ám Dạ Tuyệt lòng của con đã bắt đầu hướng về cậu ta rồi."
Dạ Tường Vi xấu hổ cười cười, "Dì à, dì nhận lầm rồi, con thật sự không phải Tiểu Tuyết gì."
"Tiểu Tuyết, con còn nói đùa như vậy mẹ sẽ nổi giận a...!" Gương mặt yếu ớt bắt đầu nghiêm túc, giả bộ dáng vẻ nổi giận.
"Mộ phu nhân, sao người lại tới chỗ này?" Một người hầu nhanh chóng chạy tới, "Mộ phu nhân, thời tiết hôm nay nóng như thế sao người lại tới đây, chúng ta về chỗ vườn hoa tường vi được không?"
Vì an toàn của Mộ phu nhân, Ám Dạ Tuyệt hạ lệnh không cho phép bà ra khỏi vườn hoa tường vi, nếu như bị Tuyệt thiếu biết thì cô ta sẽ bị đuổi ngay.
"Nếu tôi không đi tìm tiểu Tuyết thì đoán chừng đời này con bé sẽ quên người mẹ này,cô xem, bây giờ con bé không nhận ra tôi rồi."
Nữ giúp việc nháy mắt ra hiệu với Dạ Tường Vi, suy nghĩ trong đầu một chút. Dường như Dạ Tường Vi đã hiểu rõ, vì sao vị Mộ phu nhân này lại xem cô là con gái rồi.
Dạ Tường Vi cười dịu dàng, tiến lên cầm tay bà, "Mẹ, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-dot-tinh-yeu-tan-cong-tong-giam-doc-tuyet-tinh/2179747/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.