"Anh không cần khách sáo, dù sao tôi chỉ nhấc tay một cái thôi!" Khi nói chuyện tay của Dạ Tường Vi đã chạm vào dây nịt của hắn.
Sắc mặt Ám Dạ Tuyệt liền cứng đờ, toàn thân đều bắt đầu kéo căng, "Anh chỉ bị thương trên lưng còn tay không bị gì, anh có thể tự mình làm!" Ám Dạ Tuyệt muốn đoạt lấy khăn lông ướt trên tay cô, nhưng đúng lúc Dạ Tường Vi thu lại.
Nở nụ cười mềm mại quyến rũ, mắt sáng long lanh rực rỡ, "Ân nhân! Ngài đã cứu tôi một mạng, tiểu nữ không cách nào báo đáp chỉ có thể lấy thân báo đáp ——" Tiếng nói mềm mại liền trầm xuống, "Chuyện đó là không thể, cho nên liền giúp ngài lau chùi thân thể để biểu hiện lòng biết ơn."
Cái cô gái này thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm, trên khuôn mặt tươi cười của cô lại thấy được lúm đồng tiền ngây thơ chân thật không nhiễm bụi của Tuyết nhi.
Trong lúc Ám Dạ Tuyệt sững sờ, Dạ Tường Vi đã cởi dây nịt của hắn kéo quần tây của hắn xuống.
"Không cần, tự anh có thể. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt bỗng cảm thấy hai chân lạnh lạnh, vội vàng ngồi dậy, có thể là động tác quá nhanh làm động tới miệng vết thương trên người liền hít một hơi lạnh.
"Ài! Anh không nên cậy mạnh, tôi cũng không phải là cọp mẹ, chẳng lẽ tôi se ăn anh sao?" Dạ Tường Vi vừa trêu đùa hắn vừa để khăn lông ướt đè lên trên hai chân hắn.
"Ách. . . . . ." Lông mày Ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-dot-tinh-yeu-tan-cong-tong-giam-doc-tuyet-tinh/2179745/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.