Ta dặn dò cung nữ:
“Lén trộn bộ y phục nam nhân vào cung y, mang đến phòng giặt. Nhất định phải để cung nữ mà Lâm Ngọc Thù mua chuộc nhìn thấy. Sau đó, ngươi giả vờ hoảng loạn ôm y phục bỏ chạy, cố ý đ.á.n.h rơi một túi gấm.”
Lâm Ngọc Thù không phải đang chờ cơ hội sao? Vậy thì… ta tận tay đưa cho nàng.
Đầu xuân, trong cung mở yến tiệc.
Hoàng thân quốc thích, trọng thần triều đình cùng gia quyến đều tề tựu tại Xướng Âm các.
Ta cùng Thái t.ử phi ngồi cùng một bàn. Còn Lâm Ngọc Thù thân là Bảo lâm, vị trí quá thấp, hầu như chẳng ai để mắt đến.
Giữa tiệc, tiếng nhạc du dương, vũ khúc hòa nhã.
Hoàng đế thân thể bất an, đã rời đi từ trước.
Hoàng hậu cũng chuẩn bị cáo lui.
Đúng lúc này, Lâm Ngọc Thù đột nhiên đứng dậy, bước ra giữa điện, quỳ xuống hành lễ.
“Thần thiếp Lâm thị, là Bảo Lâm của Đông cung, có việc khẩn muốn bẩm với Hoàng hậu nương nương, Thái t.ử điện hạ, Thái t.ử phi nương nương.”
Toàn điện lập tức yên lặng.
Hoàng hậu khẽ cau mày: “Chuyện gì?”
Lâm Ngọc Thù ngẩng đầu lên.
Nàng chỉ thẳng về phía ta, giọng run run mà rõ ràng:
“Thần thiếp muốn tố cáo, Lâm trắc phi… nàng tư tàng trữ nam trang, hành vi bất chính, e sẽ làm ô uế hoàng gia huyết mạch!”
Lời vừa dứt, cả điện xôn xao.
Hàng loạt ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta.
Sắc mặt Thái t.ử phi sầm lại, bàn tay đang cầm chén rượu siết chặt.
Thái t.ử Chu Cảnh Thần đặt đũa xuống, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-dang-tuc-tru/5070917/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.